MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 714

Đi cho có lệ, lại không ngờ đến chỉ là một tiểu cô nương có chút ngu

ngốc, ăn mặc cũng rất quê mùa. Lại còn nhìn vai ta hảo tâm nhắc nhở:
“Lâm công tử, y phục trượt xuống……”

Ta mượn danh nghĩa Ngũ Thạch Tán phát bệnh, đè nàng áp chế ở dưới

thân. Cái thời điểm ấy, ta thấy trong mắt nàng là mê loạn.

Mặc dù chỉ là một đứa bé…… nhưng chạm vào lại mềm mại sung mãn

— ta ngẩn ra, nàng cũng không ngờ đến……

Cũng ngay lúc đó, ta nhận được một chưởng của nàng. Nàng không

biết, một chưởng đó, khiến ta nằm năm ngày mới có thể xuống giường.

Sau đó, nàng cứu ta rất nhiều lần.

Lần đầu tiên, ở Quảng Châu. Lúc nửa đêm, ta bị tiếng bước chân làm

bừng tỉnh, nhanh chóng tính toán, nhưng rõ ràng trốn không thoát bị đối
phương đánh lén ban đêm. Trong lòng đã chuẩn bị tốt trường hợp bị bắt đi,
bị khuất nhục áp chế — không có vấn đề gì, từ nhỏ ta đã quen.

Nàng lại như một con báo hoang đẫm máu, chém giết điên cuồng mở

một con đường sống vọt tới trước mặt ta.

Toàn thân là máu, cười nói: “Minh chủ, xin nhờ ngươi không cần dùng

thủ pháp cầm bút để cầm kiếm!”

Về sau mỗi một lần, khi ta lâm vào tình cảnh nguy hiểm, dường như

luôn luôn có nàng, bảo vệ cho ta, vì ta giết người.

Nhìn khuôn mặt mềm mại mà lại cường tráng bất phàm của nàng, thậm

chí chính ta cũng nghi ngờ — nàng vì sao đối với ta lại trung tâm như thế?
Tuy rằng Hạ Hầu Dĩnh, Ôn Hựu, Cầu An, đám chúng ta kết thành đồng
minh, nhưng mỗi người đều có hoặc nhiều hoặc ít ích lợi riêng cho chính
mình. Hạ Hầu Dĩnh là đại hiệp đương thời, nhưng hắn thần phục ta, là bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.