MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 717

Lúc ấy ta nhìn nàng, trong lòng có chút buồn.

Không có võ nghệ, cũng chỉ có thể để nàng bảo hộ, nhìn nàng vì ta lần

lượt lâm vào tuyệt cảnh. Tuy rằng đây đã từng là mục đích của ta.

Lần nữa đi tới thành Miện Châu, người của chúng ta bị Đỗ Tăng bắt làm

con tin. Khi thân ảnh của đám người Tiểu Lam rõ ràng xuất hiện trước mặt
chúng ta, ta nhịn không được quay đầu nhìn nàng, con ngươi của nàng sâu
tối, viền mắt lại là máu đỏ. Ta nhìn thấy tay nàng run nhè nhẹ, nhìn thấy
“Quyết” của nàng cũng run rẩy như nàng — ta vốn định hy sinh đám người
Tiểu Lam, thế nhưng lại dao động ……

Không thể tưởng tượng nổi.

Ta vốn nghĩ sau khi kết thúc tiệc mừng chiến thắng, đường trên trở về

Kiến Khang, sẽ tìm cơ hội thích hợp, nói cho nàng tin tức của Ôn Hựu.

Có lẽ ta cũng sẽ tỏ rõ cõi lòng với nàng. Có thể nàng cần thời gian tiêu

hoá, nhưng mà hai chúng ta cùng một chỗ, là thích hợp hơn hết — không
phải sao?

Thế nhưng, trong buổi yến tiệc nàng lại vô tình biết được tin tức ấy.

Nghĩ đến vừa mới tại tiệc rượu lúc, người kia kinh hô: “Mắt…mắt……”

Hai mắt sâu tối, viền mắt lại một mảnh máu đỏ khác thường, băng hàn

cực độ. Nhưng trong con ngươi kia, trừ bỏ sát khí khiến người sợ hãi, còn
có thật sâu mờ mịt.

Đó là ánh mắt chỉ ta có thể nhìn hiểu — nàng vẫn tưởng rằng chiến

công hiển hách trở về Kiến Khang, nàng vốn nghĩ rằng tình định ước ba đời
đến chết cũng không rời. Cho nên mấy ngày nay nàng thường thường đỏ
mặt né tránh ánh mắt của ta, nàng giả ngu tránh đi ý định mơ hồ lộ ra ham
muốn chiếm hữu của ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.