MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 749

Lúc thích khách tới, ta đang nằm ở trên ghế dài híp mắt. Cho đến tận khi

lưỡi đao lạnh buốt đặt lên trên cổ ta. Ta mở to hai mắt, một nam tử xa lạ
che mặt đứng trong ánh chiều tà, từ trên cao nhìn xuống ta.

“Hoàng đế Yến quốc?” Hắn trầm giọng nói.

Ta không lên tiếng.

Nhưng mà hắn không có hỏi tiếp, chỉ là ngạo nghễ nói: “Vô luận là

vương cung Yến quốc hay mười lăm vạn đại quân của ngươi, chúng ta
muốn đến lấy thủ cấp của ngươi, đều dễ như trở bàn tay!”

Ánh đao chợt lóe, cánh tay hắn vươn ra tìm tòi, lát sau ta mới phát hiện

trong tay hắn nắm một sợi tóc trắng đen lẫn lộn — chính là của ta.

“Hôm nay ta tới, chỉ là cái cảnh cáo. Chủ nhân để ta đến nói với ngươi –

mấy năm nay, ngươi tổng cộng phái người tới hai mươi ba lần, chủ nhân ta
đã nhẫn ngươi hai mươi ba lần. Lần này, nếu như ngươi còn khăng khăng
Nam chinh, chớ trách ta chủ nhân không nể tình xưa.”

Ta giận dữ, dám uy hiếp ta!

Nam tử kia phi thân ra ngoài loáng cái đã không thấy tung tích, lại nghe

thấy trong gió truyền tới một giọng nói mờ mịt: “Nàng, cũng sẽ không coi
ngươi như đệ đệ!”

Ha ha, đệ đệ sao? Đây là Lâm Phóng nói, hay Chiến Thanh Hoằng nói?

Tại vị mười năm, chưa từng có người dám uy hiếp ta. Cho dù quân chủ của
hai nước Triệu, Tấn, cũng phải nể ta ba phần. Lâm Phóng, Chiến Thanh
Hoằng, các ngươi cư nhiên dám uy hiếp ta!

Ta đột nhiên đứng lên, lạnh lùng quát: “Người đâu! Truyền lệnh đi

xuống, tăng mười vạn binh! Ta muốn Tấn quốc, trăm họ lầm than!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.