MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 223

khẽ “dạ” rồi đứng sững ngước mặt lên trời. Musashi đăm đăm nhìn, làm nó
càng thêm bối rối. Một lúc sau, bằng một giọng nửa an ủi, nửa bông đùa,
thầy nó nhẹ nhàng hỏi:
- Trời đẹp quá ! Tiếng họa mi hót đó, con nghe thấy không ?
- Tiếng họa mi ?
- Ừ, tiếng họa mi ! Con không nghe tiếng chim hót ư ?
Nhìn nét mặt xám ngắt của tên tiểu đồ, Musashi cảm thấy tội nghiệp. Hắn
thương thằng bé ít tuổi đã phải xông pha. Đối với Jotaro bây giờ, cảnh có
đẹp, chim hót có hay, nó cũng không màng. Sáng nay, qua chiếc mặt nạ, đôi
mắt nó long lanh tinh nghịch, giờ đây nặng trĩu những ưu tư và lo lắng. Hắn
nói:
- Ta chia tay ở đây thôi ! Con còn nhỏ, theo ta chỉ thêm bận. Nếu ta mệnh
hệ nào, ai người bảo vệ cho con. Để con sa vào ổ mai phục này, lòng ta
không nỡ !
Jotaro không đáp, nước mắt trào ra. Nó bậm môi, lấy tay áo quệt ngang, đôi
vai non dại rung rung rồi bật lên tiếng nức nở. Jotaro khóc ngất, tưởng
chừng lần chia tay này là vĩnh biệt, không bao giờ còn mong gặp lại thầy
nữa. Jotaro níu áo sư phụ, giậm chân xuống đất bành bạch, những tiếng nấc
nghẹn ngào không làm nó nói được lời nào.
Musashi nhẹ nhàng vỗ về:
- Không ! Ta không bỏ con đâu ! Trên bước đường hành hiệp, đây là bài học
đầu tiên. Ra nấp sau tảng đá trên ngọn đồi kia nhìn cho kỹ. Nếu ta thoát về
hướng nào, chạy theo hướng ấy ; nếu không, trở về Kyoto đến trú tạm ở
quán rượu cũ.
Nhưng Jotaro vẫn không nín. Nó run run nắm áo sư phụ lôi vào ven đường,
ngập ngừng:
- Hay thầy với con trốn đi ?
- Không được ! Kiếm sĩ gì mà hèn thế ? Con muốn thành kiếm sĩ không ?
- Nhưng con sợ. Chắc chết mất ! Thầy không đánh lại họ được đâu !
Và lôi Musashi vào sau lùm cây, Jotaro khẩn khoản:
- Nghe con đi thầy ! Con xin thầy ! Bây giờ ta trốn còn kịp.
Musashi giật mạnh tay áo, quắc mắt nhìn Jotaro:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.