MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 525

sậy.
- Giết đi ! Phóng gươm ra còn đợi gì nữa, thằng vô tích sự !
Matahachi như cái máy, nắm đốc kiếm vào hai tay đâm mạnh xuống. Phụp !
Máu phun có vòi bắn cả vào mặt.
Hắn rút kiếm đâm thêm nhát nữa.
- Này hèn ! Này bất nghĩa ! Quân yêu nữ ! Dâm phụ !
Cứ mỗi câu, Matahachi lại đâm một nhát. Hắn say máu, phóng kiếm loạn xạ
không còn biết vào những chỗ nào nữa.
Hình người nằm dưới đất chẳng phản ứng gì mà cũng chẳng kêu la. Chỉ
nghe tiếng bà Honiden hô:
“Giết ! Giết !” và tiếng hắn thở hổn hển. Đến khi tay hắn tê chồn và thanh
kiếm gẫy đôi, Matahachi mới ngưng lại.
Toàn thân hắn run lẩy bẩy, mắt đổ hào quang. Matahachi trừng trừng nhìn
cái xác dưới chân. Thế là hết. Xong.
Bà Honiden cũng không một lời. Im lặng. Im lặng hoàn toàn, không cả
tiếng côn trùng khóc dưới cỏ. Đêm sâu càng thêm sâu và trên trời, sao vẫn
nhấp nháy.
Lát sau, khi bà Honiden tìm được cây nến đánh lửa châm lên, Matahachi
mới như người tỉnh mộng. Nhìn tay và ngực áo nhớp nháp, mùi máu tanh
nồng nặc, hắn kinh sợ lạc thần:
- Trời ơi ! Otsu ! Otsu ! Ta giết nàng rồi !
Rồi vứt kiếm, bưng mặt khóc rưng rức.
Con gió thổi qua, ngọn nến tắt phụt. Bà Honiden rùng mình. Trong một
thoáng, nhìn Matahachi ôm mặt bê bết máu đứng dưới ánh lửa giữa đêm
sâu, bà có cảm tưởng như vừa thấy quỷ hiện hình. Bất giác bà lẩm nhẩm
một câu chú, khi định thần lại mới lên giọng nói cứng:
- Cái thằng này, nhát như thỏ đế. Giết nó là tốt còn khóc nỗi gì ? Nó phá
hạnh phúc, danh dự của mày thì mày phải giết chứ ! Này, cầm lấy gươm,
cắt đầu nó đi cho ta!
Nhưng Matahachi vẫn đứng im như phỗng. Đêm tối, có lẽ bà không nhìn
thấy những nét hằn học trên mặt con nên bà vẫn tiếp tục đay nghiến.
- Mày không xứng đáng với dòng họ. Mày không cắt đầu nó thì ta cắt !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.