MIYAMOTOMUSASHI - ĐỜI KIẾM SĨ - Trang 570

với những người tầm thường được. - Và mơ màng như để nói với chính
mình - Trên đời này, mấy ai được như hoa mẫu đơn kia, khi cánh đã héo rồi
danh thơm còn lưu mãi.
Lời Yoshino gieo mối cảm hoài sâu xa trong lòng khách. Mọi người ngồi im
không nói. Lát sau Takuan mới lên tiếng:
- Trong cuộc nhân sinh ngắn ngủi này, con người chúng ta chỉ nở hoa vào
lúc thanh xuân thật, nhưng sinh tử vốn hư không, có lìa bỏ được ý niệm
phân biệt sinh tử mới gọi được là giải thoát.
Yoshino với tư cách chủ nhân, yêu cầu quan khách lưu chút kỷ niệm.
Mitsuhiro tướng công bèn bảo Koetsu:
- Chủ nhân đã yêu cầu, xin nhường tiên sinh khai bút.
Con hầu mang giấy mực ra, trải thêm tấm thảm lên sàn. Koetsu tiên sinh
cầm bút, trầm ngâm giây lát rồi chấm vào nghiên mực, tay đưa thoăn thoắt
trên tờ giấy lụa vân.
Nét bút tung hoành, chẳng mấy chốc đã thấy hiện ra một cành mẫu đơn
trông sinh động như thật. Nhìn hoa, Takuan cao hứng, viết ngay một bài
cảm đề theo thể thơ Haiku:
Vướng mắc gì trong vòng hệ lụy ?
Cánh hoa kia tuy đẹp Nhưng rồi cũng tàn phai.
Bạch Phát lão nhân thì chọn thể thơ tứ tuyệt:
Hoa tươi không nỡ hái

Hoa rụng lòng bâng khuâng
Vườn khuya bông tuyết trải
Hạt bụi vào hư không.

Đọc thơ, Yoshino mắt rướm lệ. Riêng Miyamoto Musashi mừng thầm, vì
chẳng ai bảo hắn đề thơ lưu niệm.
Bức tranh được treo lên, Yoshino cúi đầu tạ khách. Bỗng có người lên tiếng:
- Chủ nhân nổi tiếng danh cầm, sẵn có đàn tỳ, sao không dạo nghe một bản
?
Vâng lời, Yoshino đến bên vách nâng đàn, rồi không đợi giục, kéo bồ đoàn
ngồi giữa phòng, vặn giây so phím, lựa một khúc hợp với tâm sự.
Mới đầu còn gẩy vài tiếng, tuy chưa thành khúc điệu mà đã tỏ ra lão luyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.