MÔ KIM HIỆU ÚY- CỬU U TƯỚNG QUÂN - Trang 255

tôi:"Hai người bàn bạc gì mà lâu thế, có đi nữa hay không?"Tôi bảo Tuyền
Béo tránh qua một bên, túm Ngọc Diện Hồ Ly dậy, nói:"Cô đi với tôi chút,
phía trước có thứ cần cô tới xem."Sau đó không nói lời nào liền lôi Ngọc
Diện Hồ Ly đi, đi chừng hai mươi bước đã không thấy ánh đèn pin cùng
mọi người phía sau nữa.Ngọc Diện Hồ Ly sợ hãi hỏi:"Anh muốn dẫn tôi đi
xem cái gì?"Tôi dừng lại, nói:"Thông đạo này không có điểm cuối, cửa vào
hình như cũng không còn nữa, mọi người đều bị kẹt ở đây không ra được,
cuối cùng cũng chỉ còn con đường chết."Ngọc Diện Hồ Ly nói:"Không
phải là tôi ép các người vào nha, các người sống hay chết cũng chẳng liên
quan gì đến tôi, nếu anh muốn giết tôi, cứ việc xuống tay đi."Tôi nói:"Sao
mà tôi có thể cam lòng lấy mạng em được? Giữa hai chúng ta tuy có xích
mích nho nhỏ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là xích mích trong nội bộ nhân dân,
cũng không phải là không thể linh động dàn xếp được. Dọc đường em cũng
thấy cả rồi đấy, chắc cũng hiểu mấy tên bên cạnh anh là cái giống gì, thành
sự không có bại sự có thừa, tối ngày chỉ làm vướng chân anh thôi, nên dù
sao với anh em cũng rất quan trọng!"Ngọc Diện Hồ Ly nói:"Sao tôi lại thấy
anh vui vẻ lắm mà, nhất là với Shirley Dương kia. Hừ!"Tôi nói:"Đấy chẳng
qua là anh gặp dịp thì chơi thôi, em xem, anh cũng đâu còn thanh xuân gì
nữa, ăn tạm nằm bợ vất vưởng tới giờ, vợ con không có, khó khăn lắm mới
có một cô nàng từ Mỹ về, lại có tiền, chẳng hiểu làm sao lại nhìn trúng anh,
ra sức theo đuổi không buông, anh không thuận theo sao được? Em cũng
chỉ biết một mà không biết hai, tục ngữ có câu thế nào ấy nhỉ "dưa hái ép là
dưa không ngọt" (Ý là nếu không thuận theo tự nhiên sẽ không có kết quả
tốt), ây da, Hồ ca của em chính là quả dưa xanh vỏ đỏ lòng, mát da ngọt
thịt, cần một bàn tay mạnh mẽ trẩy xuống, vậy mà chờ tới lúc chín nẫu cả
rồi mà cũng không ai thèm để ý tới. Vừa hay khi đó có Shirley Dương xuất
hiện, cô ta không chê anh gìa, anh nghĩ cũng tới nước này rồi, thôi đừng
kén chọn nữa, từ đó đành ngậm miệng, nhịn nhục thuận theo mà sống, anh
nói thật lòng, tất cả chẳng qua cũng đều là bất đắc dĩ, ai bảo người ta có
tiền! Cho tới khi gặp được em, không hiểu vì sao, ở trước mặt em anh lại
cảm giác vô cùng gần gũi, chẳng phải kiêng dè e ngại điều gì, xem ra hai ta
mới thật sự là gắn bó tới mức có thể đái chung một bô được rồi!" (Lưu Hà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.