nâu ướt át. “Có lẽ cô cho tôi vinh dự được nhảy cùng một điệu van nữa?”
Sara lơ đãng mỉm cười với anh ta trong khi cố nghĩ ra một câu trả lời phù
hợp. Cô đã nhảy với Tavisham hai lần, và lần thứ ba là không thể. Các
khách mời khác sẽ chú ý và nó cũng sẽ gây ra những nghi ngại không đúng
đắn. Không phải cô không thích anh chàng trẻ tuổi bốc đồng này, nhưng cô
cũng không muốn cổ động sự quan tâm của anh ta. “Tôi e là khiêu vũ khiến
tôi khá mệt mỏi,” cô đáp với một nụ cười ra vẻ xin lỗi. Thực ra đó cũng là
sự thật, hàng loạt điệu van và điệu vũ bốn cặp sôi nổi đã làm bàn chân cô
đau nhức.
“Vậy chúng ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh để ngồi và nói chuyện nhé.” Anh
ta đưa tay ra với một cử chỉ mời mọc nhã nhặn. Hiển nhiên là không có
cách nào để từ chối anh ta. m thầm thở dài, Sara đi theo anh ta đến phòng
trưng bày dài có vô số những cánh cửa kiểu Pháp và ngồi xuống một chiếc
ghế gỗ dài bóng loáng với lưng ghế được chạm trổ tinh xảo. “Cô uống một
chút rượu nhé?” Tavisham đề nghị và cô gật đầu. “Đừng đi đâu,” anh ta
nhắc nhở. “Tôi sẽ trở lại trong chớp mắt. Và nếu anh chàng nào lại gần, nói
với anh ta là cô đã có người đi cùng.”
Sara cúi chào anh ta vẻ trêu chọc sau đó giả bộ bất động tại chỗ, và anh
ta cười toe toét với cô trước khi bỏ đi. Nhiều đôi nam nữ thong thả đi lại
dọc phòng triển lãm và trầm trồ trước khung cảnh những gò đất và dòng
suối bên ngoài trong khu vườn phủ đầy tuyết. Nghịch ngợm với những
hàng đính hạt lấp lánh trên chiếc váy, Sara nghĩ đến buổi tối lần trước cô đã
mặc nó. Một nụ cười dịu dàng nở trên môi cô. Anh đã mang theo cặp kính
của cô ngay cạnh trái tim mình. Một người đàn ông sẽ không làm những
điều như vậy trừ phi…
Suy nghĩ đó tiếp đầy năng lượng mạnh mẽ cho cô. Cô đứng dậy và phớt
lờ sự phản đối của hai bàn chân nhức nhối. Khu vườn hiện rõ qua những
cửa sổ mờ, những hàng rào phủ đầy băng, bóng tối lạnh lẽo và tĩnh mịch.
Ánh trăng tỏa ánh sáng xanh nhàn nhạt trên những ngọn đồi đóng băng và