MÔI SÚNG (THẦN THƯƠNG) - Trang 299

chuyện rất vui vẻ,Lạc thiếu người này như một viên thuốc vui vẻ vậy, suýt
chút nữa bệnh gan của lão nhân gia cũng chữa khỏi.”

Ngu Trọng Dạ mở mắt ra: “Lão lại nhận đồ gì của người ta?”

“Cũng không có gì.” Lão Lâm không cố gắng che giấu khuyết điểm của

mình, cười cười nói, “Lần trước Lạc thiếu có tặng chú một chiếc đồng hồ
đeo tay, cậu ta cũng tặng tôi một chiếc. Loại phổ thông thôi, nhưng tôi chỉ
nhận, không dám đeo.”

Chiếc đồng hồ trên cổ tay Ngu Trọng Dạ có giá trị không nhỏ, hắn đối

với thói xấu của Lão Lâm rõ như lòng bàn tay, nhưng hoàn toàn không có ý
định can thiệp, chỉ dặn dò một tiếng, “Thu liễm một chút.”

“Biên tập viên Hình mấy ngày qua quả thực đã quá liều mạng, nghe nói

khi cậu ta trị liệu bằng phương pháp sốc điện thì liên tục nôn mửa, suýt
chút nữa ngất tại chỗ.” Lão Lâm như trút được gánh nặng, nhanh chóng
chuyển đề tài lên người Hình Minh, lão nghe nói, là nghe người ta nói,
đúng là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngươi thêm dầu ta thêm dấm,
dần dần nội dung câu chuyện đi quá xa so với lúc ban đầu.

Ngu Trọng Dạ khẽ cau mày: “Quá liều mình.”

“Nếu như cứ an bình yên ổn, không đói thì cũng nghèo. Bản thân trải qua

sóng gió, ngược lại sẽ mau chóng trưởng thành.” Lão Lâm cười cười, “Chờ
chương trình quay xong, tôi sẽ đi đón cậu Hình đến đây.”

Ngu Trọng Dạ “Ừ” một tiếng.

“Vậy tôi sẽ chờ ở bên ngoài, muộn một chút đưa cậu ta trở về?” Lão

Lâm đã ở bên cạnh Ngu Trọng Dạ nhiều năm qua, biết rõ đối phương yêu
ghét thứ gì, dù sao cũng là đối tượng bao dưỡng, đài trưởng Ngu không có
thói quen lưu người lại ngủ qua đếm—— ít nhất quá khứ không có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.