MỘT GIÂY RUNG ĐỘNG CẢ ĐỜI KHÔNG QUÊN - Trang 118

Rốt cuộc anh có biết tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu không? Tôi thích

anh rất nhiều, rõ ràng biết anh không thích mình nhưng vẫn ép bản thân ở
bên anh, tận tâm tận lực diễn một vở kịch tình yêu không phải của mình…
Anh có biết mỗi lần nghe anh nhắc đến Y Y, tôi ghen tị muốn khóc, muốn
lập tức bỏ chạy không?

Hốc mắt hơi nóng, tôi không muốn anh thấy mình khóc nên xoay người

bỏ đi.

Vừa xoay người, nước mắt lập tức rơi xuống gò má, ào ạt tràn ra khỏi

khóe mi. Tôi không nhìn đường, chỉ biết đi thẳng về phía trước. Cho đến
khi có một bàn tay kéo tôi về phía sau, giọng nói mang vẻ tức tối: “Sao
không nhìn đèn? Có cần tôi đẩy em ra giữa đường không?”

Tôi ngẩng đầu, phát hiện mình đã đi được mấy con phố. Anh kéo tôi lại,

giúp tôi thoát chết dưới dòng xe cộ.

“Anh buông ra.” Tôi nghẹn ngào, “Đúng lúc tôi không muốn diễn nữa,

chúng ta đường ai nấy đi.”

Thẩm Khâm Tuyển chăm chú nhìn tôi, không biết nghĩ gì, vẻ mặt mang

theo nét bướng bỉnh, giống như đang cãi nhau với con nít: “Sao tôi lại vớ
phải cô nàng diễn viên thỉnh thoảng cứ muốn bãi công thế này.”

“Tôi thật sự không muốn diễn nữa.” Tôi giơ tay lau nước mắt, “Anh hãy

giải thích với cô ấy đi. Anh suy tính nhiều như vậy chắc chắn cô ấy sẽ cảm
động.”

“Máy ảnh khoảng hai mươi vạn, em còn chưa làm việc được một tháng,

như vậy em nợ tôi mười mấy vạn.”

Máy ảnh… Máy ảnh Leica… Tôi đã dùng rồi, quả nhiên dùng rất tốt!

Tiện tay chụp thử mấy tấm, hiệu quả có thể sánh với mấy bức trong phòng
triển lãm. Tôi bị anh đánh trúng điểm yếu, sững sờ tại chỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.