MỘT NGÀY LÀ MƯỜI NĂM - Trang 152

Khi hai người ra ngoài nhà ngồi, ông Nhị Nguyễn hỏi:
- Em có khoẻ không?
- Em bình thường thôi - Xão Xọi nói rồi cúi xuống nói nhỏ - Em chỉ hay
nhớ anh thôi.
Ông Nhị Nguyễn ngồi nhìn nàng cúi đầu im lặng thương quá mà không thể
làm cách nào khác. Lâu nay ông vẫn tâm niệm, mình đã có một người vợ
bé nhỏ ít hơn ông hàng chục tuổi thơ ngây và nòng nhiệt, thật chẳng còn
mong gì hơn nữa. Nhưng hoàn cảnh lại trớ trêu không cho phép được kết
hôn, giờ đây ông đã dự liệu đến cuộc chia li sắp tới liệu con nai nhỏ bé, dễ
thương của ông có chịu đựng nổi điều khắc nghiệt ấy? Nhiều khi ông nghĩ
giá đừng quen nàng đừng gần gũi nàng thì nàng sẽ đỡ khổ hơn có được một
hạnh phúc trọn vẹn với một ai đó cũng yêu nàng hết mình.
- Anh nghĩ gì thế? - Xão Xọi chợt ngẩng lên hỏi.
- Anh lo cho mẹ cho em - ông nói.
- Hàng ngày mẹ vẫn hay nhắc anh nhiều hơn là em nhắc đấy. Cái gì cũng
Nhị Nguyễn. Đun nấu trong bếp, mẹ bảo củi của Nhị Nguyễn. Thắp đèn mẹ
bảo cà boong của Nhị Nguyễn, ăn tràu mẹ bảo rẽ chay Nhị Nguyễn khéo
chọn ăn ngon quá. Mẹ quý anh còn hơn cả em.
Nói đến đây Xão Xọi nhìn ông cười và đôi mắt nai anh lên niềm vui thường
nhật, ông Nhị Nguyễn ngồi xích lại gần hơn nói:
- Anh có thể phải đi xa đây.
Đôi mắt nai hốt hoảng.
- Anh là bộ đội mà, ông nói tiếp - nay chiến trường này mai chiến trường
khác là chuyện thường.
- Đi rồi anh lại về với em chứ?
- Chiến trường bên nước em rồi cả chiến trường rộng lớn bên nước anh
nữa. Không thể nói trước điều gì. Người lính nào cũng vậy mà.
- Anh đi xa nhưng không bỏ em chứ?
- Sao em hỏi câu này nhiều thế?
- Em cứ sợ!
- Anh hỏi lại lần nữa - Bỗng ông Nhị Nguyễn nhìn thẳng vào nàng - Em có
con rồi phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.