MỘT NỬA ĐÀN ÔNG LÀ ĐÀN BÀ - Trang 119

kia.
Tôi gật đầu:
- Dĩ nhiên rồi! Đã là, đã là…..

Hai chữ vợ chồng tôi không thể nào nói ra được. Vừa không quen, vừa
ngường ngượng; vả lại ở giữa vẫn còn một khoảng cách hai mét, rõ ràng
hệt như cảnh mặc cả mua bán. Tôi chợt cảm thấy cả hai chúng tôi đều rất
nực cười, rất kỳ quái, rất lúng túng.
Cô dường như cũng cảm thấy vậy. Cô đứng lên, lôi từ gầm giường ra chiếc
phích to vỏ sắt màu xanh, rồi lại lấy một chiếc cốc thủy tinh ra, hỏi tôi:
- Anh có uống trà không?
Tôi bảo “ không ” và cảm kích nhìn cô. Lúc ấy tôi mới phát hiện ra, gương
mặt cô chứa chan vẻ trìu mến dịu dàng. Tiếng nước rót vào cốc vọng ra như
tiếng chuyện trò thủ thỉ. Nước vốn không có hình dáng, rót vào cốc, hoá
thành hình cốc. Một câu thơ tôi rất yêu thích, thoáng hiện lên trong ký ức.
Cô đặt cốc nước lên trên chiếc rương gỗ trước mặt tôi, rồi đứng lại và cùng
với cốc nước cô cúi người xuống chiếc rương. Chúng tôi đã nhanh chóng
rút ngắn khoảng cách. Lúc ấy lẽ ra tôi nên làm những gì? Tôi chỉ đưa tay ra
là sờ vào được người cô. Nhưng cô lại hỏi tôi một câu khiến ý định của tôi
rụt ngay lại.
- Thế hiện nay anh có được bao nhiêu tiền? – Cô vén mái tóc xõa trước
trán, hỏi tôi.
- Hiện anh có khoảng bảy tám chục đồng – Tôi nói – Nhưng anh có thể vay
thêm – Tôi nghĩ đến La Tông Kỳ.
- Khỏi phải vay – Cô dẩu môi ra – Vay thì phải trả, dây dưa tháng nọ sang
tháng kia….. Sao anh dành dụm được ít thế? Một thân một mình ngần ấy
năm trời.
Tôi lại cảm thấy toàn thân lạnh toát, tôi bưng cốc lên uống một hớp nước
nóng
- Làm sao mà dành dụm được? Em cũng biết đấy: một tháng hai mươi bảy
đồng tiền công, phải ăn, phải mặc, phải hút thuốc, rồi khấu đầu trừ đuôi
khoản nay khoản nọ……. thôi thì để anh cai thuốc lá đi vậy – Tôi biết, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.