Đôi giày này cao quá, tôi lại căng thẳng, chân không đứng thẳng lên
được, cứ run lẩy bẩy. Tôi đành bám chặt vào cánh tay anh để có thể trụ
vững.
Anh trầm giọng nói, “Em đứng ở đây đợi anh”.
Cuối cùng tôi phải tẩy trang, đi đôi giày bệt anh mới mua để tới gặp bạn
học của anh. Có người hỏi, “Đây là bà xã của cậu à? Đáng yêu quá!”.
Mr. Bu lạnh mặt, “Câm miệng! Từ ‘đáng yêu’ chỉ dùng vào những lúc
cảm thấy người ta không được xinh đẹp cho lắm, không được khen đáng
yêu, phải khen xinh đẹp”.
003.
Tính tôi cứ khi nào tức lên là ăn nói không suy nghĩ, khi cãi nhau thường
làm tổn thương người khác.
Có một lần tới Florence, lúc đi ăn buffet ở nhà hàng, chúng tôi đã cãi
nhau. Bữa sáng của người Ý thường là đồ nguội, dạ dày của Mr. Bu lại
không tốt, buổi sáng không thể ăn đồ lạnh. Thế mà hôm đó, lúc tôi đang
bộc phát toàn bộ những bực tức của mình, anh đã lẳng lặng uống hết cả cốc
sữa lạnh.
Cả ngày hôm đấy anh bị đau dạ dày, mặt mũi trắng bệch. Sau này tôi hỏi
Mr. Bu, “Vì sao anh phải hành hạ bản thân như vậy?”.
Anh hỏi lại tôi, “Em nói xem vì sao?”.
Mỗi lần cãi nhau anh luôn làm mặt lạnh, coi như không nhìn thấy tôi,
đến lúc đó tôi mới hiểu, hóa ra anh cũng đau khổ không kém gì tôi.