MÙA GẶT - Trang 127

suy nghĩ chín chắn hơn đi. Anh không thể làm gì khác cho em được, dù thế
nào đi chăng nữa anh cũng chỉ là một thành viên trong đội thôi.

- Không - Cô hít một hơi thật dài và thở hắt ra - Không. Em không thể

làm thế được. Như vậy thật hèn hạ. Thật không công bằng cho Vivian.

- Vậy em muốn cái quái gì?

- Em biết đích xác cái em muốn.

Cô lấy tay lau mặt. Hít một hơi thật sâu.

- Hôm nay em đã biết em muốn gì. Chiều nay, khi em nhìn bác sĩ

Tarasoff lấy ra trái tim mà người phụ nữ kia hiến tặng, nó lạnh toát, nhợt
nhạt như miếng thịt ươn. Còn cậu bé trên bàn mổ. Ông đã nối cả hai vào
nhau và trái tim đã đập trở lại. Rồi đột ngột cuộc sống lại bắt đầu.

Cô ngừng lại lau nước mắt.

- Em biết đó là những gì em muốn làm, em muốn làm những gì mà

Tarasoff làm, đem những mầm sống đến cho những đứa trẻ như Josh
O’Day. Dù gì thì em cũng không hối hận, mà tại sao em lại phải hối hận khi
việc em làm là hoàn toàn không sai trái.

- Vậy em phải biến nó thành hiện thực, Abby, chúng ta có thể làm được.

Công việc của em, mọi thứ. Chẳng lẽ em để mọi thứ tan thành mây khói
sao? Em được đánh giá cao ở Bayside, em sẽ có một vị trí xứng đáng với
khả năng của mình. Em hãy nghĩ lại đi, đừng tự đẩy mình vào bước đường
cùng nữa.

- Em chẳng biết phải làm thế nào cả. Em chỉ nghĩ rằng mình phải chịu

trách nhiệm trước những gì mình làm. Không thể như con rùa rụt cổ, để
người khác phải gánh chịu tất cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.