MÙA GẶT - Trang 294

14

Yakov không còn

mơ về mẹ cậu đã nhiều năm, hiếm khi nghĩ về bà ấy

nên cậu nghĩ mình đã quên mất. Nhưng khi lênh đênh trên biển mười ba
ngày, cậu đã thức dậy với một ký ức rõ mồn một về bà, gần như cậu ngửi
thấy mùi của bà, hình ảnh cuối cùng cậu nhớ về bà là nụ cười. Một lọn tóc
vàng xòa xuống má. Đôi mắt xanh như nhìn xuyên thấu cậu, như thể cậu
không có thực, cậu trong suốt. Khuôn mặt của bà quen thuộc với cậu tới nỗi
cậu biết chắc đấy là mẹ mình. Nhiều năm qua cậu cố gắng để nhớ xem bà ra
sao, nhưng khuôn mặt bà chưa bao giờ đến gần với cậu. Yakov chẳng có
ảnh, cũng không có di vật gì. Nhưng đôi khi trong nhiều năm qua, cậu
mang ký ức về khuôn mặt của mẹ trong sâu thẳm bóng tối tâm hồn cậu.
Đêm qua, mọi thứ đã trở lại.

Cậu nhớ về mẹ mình, bà rất đẹp.

Chiều hôm đó, biển phẳng lặng như gương và bầu trời có màu xám như

nước biển, đứng trên boong tàu nhìn ra xa, Yakov không thể nói đâu là biển
đâu là trời. Chúng chỉ phân biệt bởi một đường mờ mờ. Cậu nghe thấy mọi
người nói là thời tiết xấu lắm, ngày mai mọi người không thể mang xuống
nhiều súp và bánh mì hơn. Cho dù hôm nay trời yên bể lặng nhưng không
khí nặng nề mùi kim loại và có vẻ sắp mưa. Yakov cuối cùng cũng có thể
dụ Aleksei ra ngoài.

Chỗ đầu tiên Yakov đưa nó ra quả là địa ngục. Phòng máy.

Chúng mò mẫm trong bóng tối một lúc cho đến khi Aleksei kêu ca rằng

mùi dầu làm nó phát ốm. Aleksei có bụng như một cậu bé, vì thế Yakov

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.