20
Với Abby, những buổi sáng
thật kinh khủng, cô thức dậy với cảm
giác chán ghét một ngày mới. Rồi cô nhận ra: mình chẳng biết đi đâu. Cô sẽ
nằm trên giường, nghe tiếng Mark thay đồ, cô thấy anh ra khỏi nhà lúc còn
tối và cảm thấy chán vì chẳng biết nói gì với anh. Họ ở chung nhà, và ngủ
chung giường nhưng nhiều ngày rồi không nói với nhau. Tình yêu chết thế
này sao? Không phải với những ngôn từ giận dữ, mà với sự im lặng.
Khi Abby mười hai tuổi, bố cô nghỉ việc ở xưởng đồ hộp. Hàng tuần sau
đó, ông lái xe ra khỏi nhà mỗi sáng, như thể vẫn đi làm. Abby không biết
ông đi đâu, làm gì, đến khi ông chết, ông cũng không nói với cô. Tất cả
những gì cô biết là bố cô sợ ở nhà, đối mặt với thất bại của chính mình, thế
nên ông cứ đi, ra khỏi nhà mỗi sáng.
Giống hệt như Abby lúc này.
Cô để xe ở nhà và đi bộ, qua các dãy nhà, không cần biết mình đi đâu.
Đêm, trời trở nên lạnh hơn, lúc cô dừng lại ở hiệu đồ ăn, mặt cô lạnh cóng.
Cô mua cà phê và bánh nhân rồi cho cả vào túi. Cô mới cắn hai miếng thì
cô nhìn thấy người đàn ông phía trước. Anh ta đang đọc tờ báo Boston.
Hình của Abby ở trang nhất.
Cô cảm thấy mình như bò ra bàn. Cô nhìn xung quanh tiệm cà phê, mong
ai đó nhìn cô, nhưng chả có ai.
Cô vứt túi bánh vào thùng rác và đi ra, cô chẳng có bụng dạ nào để ăn
nữa. Cô mua một tờ báo và nhìn tiêu đề.