Mình sẽ không nói cho cô ấy biết, chưa phải lúc, cho đến khi nào tìm
thấy xác.
Cảnh sát tuần tra cũng nhìn xuống nước.
- Lạy Chúa, anh có nghĩ anh ta nhảy xuống không?
- Nếu anh ta ở ngay dưới đó thì có lẽ không phải là anh ta nhảy xuống.
Điện thoại reo suốt cả ngày và có hai ca khẩn cấp khiến y tá Wendy
Soriano thậm chí không ăn trưa. Cô thấy mệt quá nhưng vẫn còn tám tiếng
trực nữa.
Bọn trẻ đã gọi hai lần. Mẹ, Jeffy đang đánh con. Mẹ, mấy giờ thì bố về?
Mẹ, con dùng lò vi sóng được chứ? Chúng con hứa sẽ không làm nhà mình
nổ tung đâu. Mẹ, mẹ, mẹ.
Tại sao chúng không bao giờ làm phiền bố vào lúc làm việc nhỉ?
Vì công việc của bố quan trọng hơn nhiều.
Wendy chống tay vào đầu và nhìn xuống đống bệnh án với yêu cầu của
bác sĩ. Đám bác sĩ lúc nào chả thích viết yêu cầu. Họ với cây bút to và đưa
ra những yêu cầu vớ vẩn kiểu như: “magie cho táo bón” hay là “dựng thành
giường vào nửa đêm” rồi họ đưa bệnh án cho y tá như thể Chúa ra lệnh cho
Mose. Đề nghị cũng làm được gì.
Thở dài, Wendy với lấy bệnh án đầu tiên.
Điện thoại reo và cô nghĩ ước gì không phải là bọn trẻ. Không phải là
Mẹ, anh ấy lại đánh con. Cô trả lời, giọng mệt mỏi.