MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 103

CHƯƠNG 25

Tôi hy vọng mình sẽ nghe được giọng của Claire nhưng là Edmund trả

lời máy. Giọng của anh nghe như đã trải qua một đêm ngủ vùi trên ghế.

“Cô ấy thế nào rồi?” tôi hỏi mà cổ họng như bị bóp nghẹt lại.
“Cô ấy phải chụp cộng hưởng từ thêm một lần nữa”, Edmund bảo.
“Hãy nói với Claire rằng chúng tôi đã bắt được kẻ giết người”, tôi nói.

“Hắn đã thừa nhận và chúng tôi đã nhốt hắn lại rồi”.

Tôi bảo với Edmund rằng sẽ gọi điện đến nói chuyện với Claire sau rồi

tôi gọi tiếp cho Joe lần nữa. Lần này thì là hộp thư thoại từ văn phòng của
anh, vì vậy tôi tiếp tục gọi điện thoại đến nhà anh.

Lại cũng nhận được trả lời từ hộp thư thoại.
Tôi thắng lại giao lộ trên đường 18, gõ mấy ngón tay lên vô lăng một

cách sốt ruột, nhấn ga chạy đi khi đèn tín hiệu giao thông chuyển sang
xanh.

Một kỷ niệm cũ chợt ùa về trong tâm trí tôi - cái ngày mà tôi được thăng

chức trung úy khi phá được vụ án “kẻ sát hại đôi tân lang, tân nương”, một
gã tâm thần chắc chắn được nằm trong Nhà Lưu Danh những tên tội phạm
khét tiếng nhất. Vào lúc đó, tôi xem sự thăng tiến của mình đơn thuần chỉ là
sự bổ nhiệm về chính trị. Chẳng có người phụ nữ nào khác có được chức vụ
này trước đây cả. Tôi bước lên, để họ cài một chiếc huy hiệu hình khiên
bằng vàng vào áo mình mà không bao giờ biết được rằng liệu quyền lực và
trách nhiệm của công việc có phải là thứ mà tôi muốn hay không.

Tôi cho rằng đến giờ mình vẫn chưa biết được.
Tôi đã đề nghị được trở lại hàng ngũ xưa, vì vậy dĩ nhiên là Tracchio

không hiểu được phản ứng của tôi. Mẹ kiếp! Tôi cũng không hiểu nổi bản
thân mình nữa.

Nhưng có đôi khi bạn không thể biết được một điều gì đó cho đến khi

bạn rơi vào hoàn cảnh đó.

Đặc quyền báo cáo trực tiếp với Tracchio thật là thứ vớ vẩn, nhảm nhí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.