MỤC TIÊU THỨ 6 - Trang 272

CHƯƠNG 73

Yuki quan sát Mickey Sherman đút hai tay vào túi quần, bước tới nhân

chứng trong ánh vàng phản chiếu lại từ bốn bức tường gỗ sồi của phòng xử
án. Ông ta chỉ cười vừa phải, nhưng dáng đi thong thả, sử dụng ngôn ngữ
chuẩn, tác phong chậm rãi, từ tốn cũng là một vỏ bọc khôn khéo cho tài
năng của Mickey khi tung ra những đòn tấn công bất ngờ.

Yuki đã từng cộng tác với Sherman trước đây trong cùng một lĩnh vực và

cô đã nghiên cứu cách nhận ra “thói quen” của ông ấy. Sherman thường đưa
ngón trỏ của bàn tay phải sờ vào nhân trung trước khi hỏi chặn đầu nhân
chứng.

“Anh Stringer, cô Canello và Anthony Canello có làm gì để chọc tức

thân chủ của tôi không?” Sherman hỏi.

“Không, theo như tôi thấy thì họ không hề quen biết anh ta”.
“Và anh nói rằng thân chủ tôi trông rất điềm tĩnh khi bắn họ phải

không?”

“Nói chung thì anh ta trông khá là xộc xệch, nhưng khi anh ta bóp cò,

gương mặt anh ta biểu lộ như tôi đã nói - lạnh lùng, vô cảm. Còn tay thì
nắm chắc khẩu súng”.

“Khi nhìn vào Brinkley ngày hôm nay, trông anh ta có giống như khi ở

trên phà Del Norte không?”

“Không hẳn như vậy”.
“Trông anh ta khác như thế nào?”
Stringer thở dài, liếc nhìn chằm chằm xuống tay mình trước khi trả lời.

“Lúc đó trông anh ta xơ xác lắm. Ý tôi là, anh ta để tóc dài. Bộ râu mọc tua
tủa. Quần áo bẩn thỉu và anh ta hôi kinh khủng”.

“Vậy thì lúc đó trông anh ta xơ xác. Nét mặt vô cảm, và người anh ta hôi

không thể tả. Và anh thấy anh ta bắn hai người không hề chọc ghẹo gì anh
ta. Thậm chí họ còn không biết anh ta đứng đó”.

“Đúng vậy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.