MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 243

Tên chủ quán nghĩ bụng, chuyến này không ăn trận đòn không xong. Chẳng
ngờ, Sở trưởng Phùng bỗng quỳ sụp xuống đất, đau đớn vạn phần, rồi nước
mắt cứ thế trào ra.

Ai đã từng có một con vật nuôi đều hiểu, với họ chúng không chỉ là vật
nuôi, mà đã trở thành một thành viên trong gia đình.

Sở trưởng Phùng và Mai Tây đã bên nhau biết bao năm tháng, tình cảm vô
cùng thân thiết. Trong lòng Sở trưởng Phùng, Mai Tây giống như một đứa
trẻ, anh đã nuôi "đứa trẻ" đó lớn lên từng ngày, bỏ ra không biết bao nhiều
tâm huyết, huấn luyện Mai Tây thành một chú chó nghiệp vụ xuất sắc.
Trong thời gian còn phục vụ công tác, một chú chó nghiệp vụ giỏi chỉ thuộc
về một cảnh sát duy nhất, điều đó đồng nghĩa với việc, cả cuộc đời chúng
chỉ có một chủ nhân.

Do điều động công tác, Sở trưởng Phùng đành phải rời khỏi trung tâm huấn
luyện chó nghiệp vụ, dù không muốn, cũng đành phải xa Mai Tây.

Sở trưởng Phùng nghĩ rằng, lần từ biệt ấy cũng là lần vĩnh biệt.

Ngay ngày thứ hai khi Sở trưởng Phùng đến nhận công tác tại Sở Cảnh sát,
chú chó Mai Tây vốn ngoan ngoãn bỗng giật xích bỏ đi. Chú ta chạy khỏi
trung tâm huấn luyện, bôn ba suốt chặng đường dài hơn một trăm hai mươi
cây số giữa gió rít và lạnh giá của mùa đông, chỉ bằng khứu giả của mình,
lần theo dấu vết của chủ nhân, tìm tới Sở Cảnh sát.

Sở trưởng Phùng nói trong nức nở: "Mai Tây đã khóc! Mọi người biết
không, đó là lần đầu tiên tôi thấy một con chó biết khóc."

Cảnh sát kết hợp với Cơ quan Vệ sinh dịch tễ kiểm tra và niêm phong quán
thịt chó.

Người phụ trách của đoàn kiểm tra vệ sinh nói với mọi người xung quanh:
"Mọi người thích ăn thịt chó, tôi không phản đối vì đó là quyền tự do của
mỗi người. Nhưng mọi người có biết rằng, trong danh mục vệ sinh an toàn
thực phẩm của Trung Quốc hoàn toàn không nhắc đến thịt chó không? Chó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.