MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 3 - Trang 280

mang theo súng là một gánh nặng, cần chủ ý cao độ mọi lúc mọi nơi, không
được phép để xảy ra mất mát, vì điều đó có ảnh hưởng trực tiếp đến tiền đồ
và sự nghiệp của họ. Nếu có ai đó tốt bụng nhặt được, trao trả lại cho cơ
quan công an thì không nói, trong trường hợp lọt vào tay kẻ xấu rồi gây án,
thì người cảnh sát cũng bị vạ lây." Họa Long nói.

"Mất súng là việc tày đình, không chỉ thể hiện sự tắc trách nghiêm trọng
của người cảnh sát, mà cònlà một nỗi xấu hổ. " - Lãnh đạo cấp cao nói.

Họa Long đồng tình: "Cảnh sát mất súng chẳng khác nào một thiếu nữ mất
đi sự trong trắng, chẳng những không được đồng tình, mà còn bị cười chê,
trừng phạt"

Tô My tủm tỉm cười, hạ giọng rỉ tai Họa Long: "Này, anh không còn trong
trắng đâu đấy nhé! Có lần tôi xem hồ sơ của anh rồi!"

"Có những cảnh sát cả đời không cần dùng đến súng nên chẳng lo bị mất."
Đội phó nói.

Giáo sư Lương bỗng hào hứng nói với mọi người: "Rất lâu rồi tôi không
bắn súng, hồi trẻ tôi cũng từng đứng thứ ba giải bắn súng của ngành đấy!
Trong Cục cảnh sát của các vị có phòng tập bắn không? Sau buổi họp
chúng ta đi luyện súng một lúc cho đỡ căng thẳng."

Họa Long nói nứa thật nứa đùa: "Bao Triển đúng là cần luyện thêm khoản
bắn súng thật... còn Tô My thì... thôi khỏi."

Tô My tròn mắt, vẻ mặt đáng thương hỏi: "Tại sao lại thế? Các anh dám kì
thị nữ cảnh sát hả?"

Họa Long ra bộ nghiêm nghị, trả lời: "Mỗi lần cô giương súng, đến người
đứng sau lưng cũng phải biết thân biết phận mà chạy khỏi trường bắn, uy
phong như thế là đủ rồi. "

Cả phòng hợp bật cười, mặc dù vụ trọng án lần này rất có thể liên quan đến
cảnh sát, nhưng buổi họp vẫn phải tiến hành một cách cởi mở và vui vẻ.
Cảnh sát gây án là điều không thể xem thường, các cảnh sát mỗi ngày đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.