Trứng rùa biển là món mĩ vị hiếm có. Khi Họa Long đang moi trứng rùa,
anh phát hiện những con rùa cái vừa bò về biển vừa rơi lệ.
Lí do chúng khóc là vì trong lúc ăn các thực vật dưới biển, rùa biển cũng
nuốt vào không ít nước biển, nên cơ thể có quá nhiều muối. Bên cạnh tuyến
lệ của rùa biển có một tuyến bài tiết đặc biệt giúp chúng loại bỏ bớt muối
trong cơ thể, đó là lí do ta thấy rùa biển khóc mỗi khi chúng lên bờ.
Sau khi quan sát cẩn thận, Hàn Băng Ngộ nói với Họa Long: “Chúng ta
có cách rời khỏi hoang đảo này rồi.”
Họa Long: “Rời khỏi đây? Trừ khi có thuyền.” Hàn Băng Ngộ: “Chúng
ta có thể tự tạo một con thuyền.”
Chu Hưng Hưng: “Tôi cũng từng nghĩ đến việc đó.” Họa Long: “Trên
đảo này đến một cái cây cũng chẳng có, lấy gì mà làm thuyền đây?”
Hàn Băng Ngộ nói với Chu Hưng Hưng: “Chúng ta cùng viết câu trả lời
ra, xem có giống nhau không.”
Chu Hưng Hưng: “Được!”
Chu Hưng Hưng và Hàn Băng Ngộ cùng viết câu trả lời của mình lên bờ
cát, Họa Long đứng nhìn hai bên, phát hiện cả hai đều viết cùng một từ:
“Rùa biển!” Chiếc thuyền mà họ định chế tạo gồm có: Dây thừng, bao tải,
rùa biển chết, rùa biển sống.
Dây thừng được kết từ gốc và gân rong biển. Thân rong biển có gốc, gân
và lá, phần rong biển chúng ta thường mua ngoài chợ thực ra chỉ là lá rong
biển. Gốc rong biển rất cứng, gân lá rong biển vừa mềm vừa bền chắc, sau
khi tuốt hết phần lá, họ bôi một lớp mỡ báo biển lên, sau khi hun khô và
ngâm dưới dước, loại dây tự chế này sẽ vô cùng bền chặt. Việc dùng rong
biển làm dây thừng không hề hiếm gặp, rất nhiều thủy thủ cũng biết cách
này.
Bao tải mà họ dùng chính là những chiếc bao đựng ba người khi bị vứt
lên đảo. Họ xé những chiếc bao ra, đan chỗ dây thừng thành hình lướt, trải