MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 197

Đó là lần gặp gỡ rất ngọt ngào của chúng tôi, sau khi đã tiêu hết một vé của
Tử Phóng, bọn họ lại kéo tôi đến quán Bar ở Hậu Hải, tại đó lần đầu tiên tôi
đã gặp Thẩm Quân.

Hôm đó anh là ca sĩ chính của quán bar, không như các ca sĩ nhạc rock
khác, ăn mặc lập dị, tóc dài đến ngang vai, ánh mắt Thẩm Quân rất trong
sáng, giọng hát sâu lắng, truyền cảm của anh khiến tôi lại nhớ đến Đậu Vi.
Hồi đó Vương Phi yêu anh cũng là vì yêu ánh mắt trong sáng đó chăng?

Lúc đầu tôi cũng không để ý lắm mà chỉ ngồi tán gẫu với Hiểu Lối và Tử
Phóng. Tôi bảo, nhớ đồ ăn vặt của Bắc Kinh quá, sáng mai mình đi ăn món
thịt hầm nhé, trưa mai đi Đông Tứ ăn bánh… Hiểu Lối ngắt lời tôi, Tiểu
Bạch, trong quán đang có một cây si nhìn cậu kìa…

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Thẩm Quân.

Đúng là anh đang nhìn tôi, rất chăm chú, giống như tôi nhìn Bắc vậy. Hiểu
Lối bảo, ít nhất là anh ta đã nhìn cậu hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đấy, vừa hát
vừa nhìn, anh hát bài Lạnh lùng đến cùng của ban nhạc Vũ Tuyền – anh
mong em lạnh lùng đến cùng để cho anh từ bỏ hẳn đi… lại một người nữa
sống chết vì chữ tình đây. Tôi quay đầu lại nói, tớ chẳng muốn dính phải
tiếng sét ái tình nào nữa đâu, một mình Cố Vệ Bắc là đủ rồi, anh ấy có máu
Hoạn Thư ghê lắm đấy, có lần anh ấy nói với tớ rằng, em không được ngồi
một mình với con trai, trừ người sáu mươi tuổi trở lên; nói chuyện với họn
họ không được quá ba phút, trừ công việc ở công tình yêu; nếu gặp người
nào liếc mắt đưa tình với em thì em phải cho một gậy chết ngay để gã ta
không bao giờ lật người được nữa… Tôi đang định nói tiếp thì Hiểu Lối và
Trần Tử Phóng đã cười ngặt nghẽo. Tối hôm đó chúng tôi uống rất nhiều,
uống đến khi tôi gần say, rồi tôi bị bọn họ kéo đi, cả hai đã tiếp đãi tôi hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.