MUÔN NẺO ĐƯỜNG YÊU - Trang 397

Tuyết Tiểu Thiền

Muôn nẻo đường yêu

Dịch giả: Trần Quỳnh Hương.

Chương Kết

Tôi: Ba tháng sau tôi lấy anh chồng người Pháp. Từ đó trở đi, tôi chia tay
với mảnh đất mình đã từnh yêu, từng đau đớn, mỗi sáng tỉnh dậy lại nhớ
đến giấc mơ đêm qua, nhớ đến câu nói, quen em lần đầu, mà tựa cố nhân.
Người xưa rất hay đi vào giấc mơ của tôi. Tôi không còn trẻ, tuổi thanh
xuân đang dần trôi, thời mà hai đứa yêu nhau thắm thiết nhất. Bắc từng nói
một câu rằng, sau này già đi, chắc chắn anh sẽ thấy vô cùng cảm động vì
câu nói: già rồi tính hay quên, nhưng chẳng quên tương tư. Giờ đây tôi
thường nhớ đến câu nói đó, anh nói rất đúng, điều duy nhất không thể quên
được đó, chính là nỗi niềm tương tư.


Hiếu Lối: Cô ấy quay về Cáp Nhĩ Tân, sống bên cạnh cha mẹ và làm giáo
viên dạy mỹ thuật cho trường trung học. Hiếu Lối vẫn cô lẻ một mình, có
người định giới thiệu cho cô người yêu, nhưng Hiếu Lối chỉ lắc đầu và
cười. Mọi người đều nghĩ yêu cầu của cô quá cao, Hiếu Lối nói, cuộc đời
này điều không thể tin chính là tình yêu, và điều không thể cách xa chỉ có
bản thân mình và nghệ thuật, cô dự định sẽ chuyên tâm vào công việc dạy
học, vẽ tranh, còn lại sẽ chờ đợi ngày mình già đi.


Thẩm Quân: Tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều cô gái say anh như điếu đổ.
Một lần chúng tôi gặp nhau trên đường phố Bắc Kinh, Thẩm Quân giả vờ
như không nhìn thấy tôi, chắc là do anh sợ bị tai tiếng. Sau khi tôi sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.