Hai người giới thiệu nhau xong, sắc mặt cô gái đột nhiên trắng bệch.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Sao thế?”
Cô gái che miệng nói: “Nhà … nhà vệ sinh …”
Thẩm Thanh Huyền: “Ra cửa quẹo phải.”
Cô bước xuống giường, vào toilet nôn một trận.
Thẩm Thanh Huyền theo sau: “Cô vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt cô rất kém, thân thể gầy yếu gục ở đằng kia trông rất đáng
thương, dạ dày cô trống rỗng, nôn như thế chẳng khác gì muốn nôn cả lục phủ
ngũ tạng ra ngoài.
Cố Phi không thể nói chuyện, nhưng lại không muốn khiến cậu bé lương
thiện này lo lắng, cô khoát tay, tỏ ý mình không sao.
Thẩm Thanh Huyền cũng không tiện vào đó, đứng bên ngoài đợi cô mà
nói: “Tôi …” Y định nói mình biết chút y thuật, nhưng sực nhớ người ở đây
toàn đến bệnh viện, nên sửa lời, “Tôi đưa cô tới bệnh viện.”
Cố Phi nghe thế bèn vội vã lắc đầu: “Không … không cần!”
Thẩm Thanh Huyền thấy cô bài xích như thế thì không tiện nói gì thêm.
Y không biết cách giao lưu với phái nữ, nhưng lại cảm thấy khá thân thiết
với Cố Phi, Cố Phi cho y cảm giác giống Lý thị —— mẫu thân phàm nhân cho
y tình thương của gia đình.
Thẩm Thanh Huyền rót ly nước ấm cho cô: “Uống chút đi.”
Cố Phi đáp: “Cảm ơn nhiều.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi cô: “Cô đói không? Tôi đi mua đồ ăn cho cô.”