MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 201

Tiểu Mạch có một cảm giác mãnh liệt rằng tình cảm mình dành cho cô

Mộ Dung đã vượt xa khỏi tình cảm giữa trò và thầy, cũng không còn là thứ
tình cảm dành cho thần tượng mà mình hâm mộ, mà gần như là yêu một
người con trai vậy.

Mặc dù cô vẫn chưa từng thực sự thích một người con trai nào.
Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên cô giáo đã mất - khi bản thân hiểu rõ

được điều này, thì trong lòng cũng có một chút cảm giác xúc động dâng trào.
Cô lấy ra một quyển sách từ trong ngăn kéo, chính là quyển “Mộng hồ điệp”
mà cô giáo đã tặng. Nhân lúc Tiền Linh vẫn đang thu mình trên giường trên,
trong phòng cũng chẳng còn ai khác, Tiểu Mạch cầm lấy quyển sách đi ra
khỏi phòng.

Ở cuối hàng lang tầng trệt của ký túc xá có một cánh cửa sổ không bao

giờ cài chặt, có thể dễ dàng leo ra ngoài mà không bị ai phát hiện. Tiểu
Mạch lần tới vườn hoa nơi cô cùng cô Mộ Dung thường hay đi dạo, ngắt
một bó hoa uất kim hương vừa mới chớm nở. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới tới
giờ đóng cổng trường, cần phải đi nhanh về nhanh nếu không sẽ không kịp
về phòng.

Tiểu Mạch nhanh chóng băng qua đường, trông thấy siêu thị nhỏ đang

đóng cửa, cô la lên một tiếng: “Đợi đã!”.

Người đang đóng cửa siêu thị là Thu Thu, anh ta ngạc nhiên nhìn Tiểu

Mạch lao tới và lại mở cửa ra.

“Có đèn pin và diêm không?”
Trông thấy ánh mắt vội vã của Tiểu Mạch, anh chàng lấy đèn pin và diêm,

lòng đầy hồ nghi.

“Cảm ơn!”
Tiểu Mạch đưa hai đồng xu cho Thu Thu rồi nhìn anh ta bằng cặp mắt

hoài nghi, sau đó vội vàng chạy hướng về nơi xa hoang vắng.

Dưới ánh trăng.
Tiểu Mạch một mình chạy băng qua con đường nhỏ phủ đầy cỏ dại, bật

đèn pin soi phía trước, hộp diêm trong túi quần, cuốn “Mộng hồ điệp” kẹp
chặt dưới nách, còn bó hoa uất kim hương vẫn giữ bên tay kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.