MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 220

“Phải.”
Điền Tiểu Mạch đang băn khoăn nghĩ, người phụ nữ xinh đẹp ấy, không

biết 5 năm trước đã mất như thế nào.

“Nhưng mà anh không giống mẹ anh nhiều lắm.”
“Anh nhất định sẽ báo thù cho mẹ, anh sẽ tự tay giết chết tên ác quỷ đó!”
Không khí ban đầu đang rất thoải mái, đột nhiên lại bị câu nói này của

anh phá vỡ.

Tiểu Mạch rụt rè nhìn lên anh, nhìn vào đôi mắt u sầu ấy, như thể trong đó

là cả một màn đêm tăm tối.

“Em muốn nghe anh chơi guitar.”
Anh bỗng cảm thấy khó xử, lắp bắp nói:
“Anh chơi tệ lắm.”
“Không sao, em chỉ muốn nghe!”
Nhìn ánh mắt như đang nài nỉ của Tiểu Mạch, anh mở cửa căn phòng nhỏ,

lấy ra một cây guitar cũ kĩ.

Thu Thu cẩn thận lau đi lớp bụi, điều chỉnh lại dây đàn, mỗi dây lại gảy

thử vài nốt, phát lên một hợp âm trong vắt.

Tiểu Mạch tò mò hỏi: “Anh học ở đâu vậy?” “Năm trước thi trượt đại học,

anh ở nhà, theo học một lớp dạy đàn trên huyện, cây guitar này là tiền 6
tháng anh dành dụm được.” Nói rồi, anh đứng dậy đóng cửa siêu thị, ngồi
xuống ôm lấy cây đàn, “Anh chơi nhé!”

“Vâng ạ!”
Cô vui vẻ vỗ tay, khiến cho anh ngại ngùng phải cúi xuống, một giai điệu

nhẹ nhàng vang lên, anh nhẹ nhàng nhắm mắt rồi hát…

“Một mình dạo bước trong màn đêm tuyết trắng, cô gái nhỏ đi bán diêm.

Từng bước chân lạnh lẽo, từng bước chân cô đơn, nhân tình làm đôi tay tôi
lạnh buốt. Một bao diêm đốt cháy trái tim tôi, đêm đông giá lạnh cũng
không ngăn nổi bước chân em. Từng cơn gió tạt vào mặt, tuyết rơi ngang
khuôn mặt em, không biết đôi chân em còn phải lê bước tới bao giờ. Có ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.