MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 285

CHƯƠNG

32

T

rạm đầu tiên là sân golf dưới chân núi Dư, Thịnh Tán vốn sức dài vai

rộng lại liên tục kêu đói, kéo cả nhà đến một nhà hàng cao cấp.

Anh ta chọn một phòng riêng rất lớn, từ cửa sổ có thể nhìn thấy giáo

đường trên đỉnh núi. Trong phòng có chiếc máy hát hình dạng giống như két
tiền, sau bữa trưa thịnh soạn, bà Thịnh vui vẻ cầm lấy micro, hát ca khúc
nhạc đỏ ưa thích nhất, quý phu nhân hát liên tục bảy tám bài liền, mãi đến
khi tự cảm thấy ngại ngùng, mới đưa micro cho Tiểu Mạch nói: “Thanh niên
các cháu cũng hát vài bài đi.”

Tiếu Mạch lại không hề có tâm trạng ca hát, thấy vậy Thịnh Tán liền nói:

“Ít nhất em cũng hát một bài đi, giữ thể diện cho mẹ anh một chút.”

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, chọn trên máy một hồi lâu mới chọn

được bài “Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan”.

Hát đến hết bài, bản thân bỗng cảm thấy vô cùng cảm động, khẽ rơi nước

mắt.

“Người nói sẽ yêu mãi mãi, bây giờ lại vĩnh viễn chia xa. Chúng ta đều là

những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ ngây ngô nhất, những gì tươi sáng
những gì cô đơn những gì xa vời. Chúng ta đều là những đứa trẻ ngoan,
những đứa trẻ đáng yêu nhất, vì hạnh phúc mà cùng rơi lệ…”

Cô lau nước mắt đặt micro xuống, cố gắng nở nụ cười nói: “Không sao

cả, do mắt hơi mỏi thôi mà.”

Thịnh Tán đỡ cô ngồi vào ghế sofa, rót cho cô một ly nước nóng, bỗng

không ngờ ông Thịnh lại bình thản hỏi một câu: “Tiểu Mạch, lại nhớ về quá
khứ phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.