MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 32

Điền Việt Tiến nhìn vào mắt của cậu bé nói: “Bố của cháu, ông ấy tạm

thời không thể đến đón cháu được rồi.”

Điền Việt Tiến tốn mất một phút, đã nói lại ba lần về chuyện bố cậu bé bị

gãy xương.

“Thực ra, chú nói một lần là được rồi.” Thu Thu mặc dù không có biểu

hiện cảm xúc gì nhưng mọi người đều biết cậu bé này đang phải chịu đựng
ghê gớm nỗi buồn của riêng mình. Cậu bé nói: “Cháu có thể đi được rồi chứ
ạ?”

“Có thể, cháu không phải là đối tượng tình nghi mà.”
“Các chú cứ yên tâm, cháu sẽ tìm cho mình một chỗ để ngủ thôi.” Cậu bé

quay người bước ra khỏi văn phòng, quay đầu lại cố ra vẻ trấn tĩnh: “Đợi
đến lúc hỏa táng mẹ cháu xong, xin hãy thông báo cho cháu một tiếng, cháu
muốn đưa mẹ về quê.”

Cậu nói này đã kích động đến Điền Việt Tiến - lẽ nào việc cần làm của

một cán bộ cảnh sát già với hơn hai mươi năm kinh nghiệm lại chỉ là việc
này? Đợi đến khi thi thể của người bị hại hỏa táng xong, thông báo cho con
trai của họ đến nhận tro cốt mang về nhà?

Dừng lại một lúc, Điền Việt Tiến đột nhiên chạy như bay ra khỏi văn

phòng, thở hổn hển chạy đến cửa cầu thang, một tay tóm lấy bả vai gầy guộc
của cậu bé, ôm lấy đầu của cậu bé nói: “Tối nay, cháu ngủ ở nhà chú nhé”

Thu Thu - cậu bé mười ba tuổi thấy rất bất ngờ, lắc đầu nói: “Như vậy sao

có được? Chú lại không phải là người thân thích của cháu.”

“Ở đây cháu có người thân không? “Không có.”
“Từ giờ trở đi cháu bắt đầu có nhé?”
Điền Việt Tiến hét lớn một tiếng, nắm chặt cậu thiếu niên không có nhà

để quay về, như thể đang tóm được một tên tội phạm thuộc về mình vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.