MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 386

Chỗ này cách ga tàu chỉ 200m, phía trên là đường ray đi về phía Bắc xa

xôi. Dưới hầm chui vẫn còn cái mùi đặc trưng ẩm thấp nhiều năm không hết
được, những chiếc đèn phía trên đã hỏng gần hơn nửa, chỉ còn chút ánh sáng
leo lắt ma mị, thực sự là nơi lý tưởng để đóng phim ma. Hầm chui yên tĩnh
như nấm mồ, chỉ còn tiếng hát khàn khàn nhưng cảm xúc, chỉ còn lại hai ca
sĩ đường phố, và một cậu thanh niên tình cờ đi qua.

Cậu thanh niên qua đường dừng chân đứng lại, nhìn chiếc guitar của ca sĩ

đường phố, độc đáo và lạ mắt như một bức tường điêu khắc.

Tên anh ta là Thu Thu.
Cũng giống như họ, trong đêm khuya ngày đông chí lạnh cắt da cắt thịt,

lặng lẽ một mình trong đêm tối bơ vơ. Rời khỏi khu nghĩa trang ngoại thành,
Thu Thu không về phòng xử lý những sổ sách hàng hóa dày đặc mà lang
thang như một hồn ma đơn độc ngoài đường. Anh theo thói quen bước về
phía ga tàu, trong đêm vắng ngày đông chí, sân ga vẫn có những người ngủ
lại qua đêm, đó là những người ở các vùng quê. Anh nhìn thấy bóng dáng
hai viên cảnh sát đi tới, liền cúi đầu lánh xuống hầm chui gần đó.

Anh nghe thấy bài hát “Mùa xuân“
“Nếu một ngày tôi già đi không nơi nương tựa
Hãy cho tôi được sống lại giây phút đó
Nếu một ngày tôi âm thầm ra đi
Hãy chôn tôi vào mùa xuân”
Anh nghĩ bụng, số mình sẽ già không nơi nương tựa.
Nếu nhất định phải tìm cho mình một nơi để chôn cất, anh mong đó là

mùa xuân của mười năm trước.

Hai ca sĩ đường phố vẫn đang hát, có lẽ họ không tìm được chỗ ở đêm

nay, đành ngồi hát cho quên đi cái lạnh giá. Nhìn hai chiếc guitar không
ngừng hòa quyện vào nhau, Thu Thu chợt nhớ đến mình những năm tháng
cũng lang bạt dưới hầm đi bộ.

Anh lang bạt ở Quảng Đông bảy, hầu hết vùng tam giác sông Chu Giang

anh đều đi qua, tuyệt nhiên chưa từng ghé Hồng Kong, Ma Cao ngay gần đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.