MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 415

CHƯƠNG

24

T

ại con đường nhỏ gần ngã năm, lão Đinh sau khi cho Tiểu Mạch xuống

thì không đi ngay mà đỗ bên vệ đường bật đèn báo khẩn cấp và hút điếu
thuốc.

Ông nhớ lại buổi sáng sớm mấy ngày trước, ông chở một người khách bí

hiểm đến đường Nam Minh nơi ông sợ nhất. Ông một mực muốn quay đầu
rời đi thì đối phương đột nhiên nói một câu chí mạng - “Mười lăm năm
trước vào một đêm mưa gió mùa hè, chính tại đường Nam Minh này, ông lái
xe đâm chết một người đàn ông!”

Lời nói vừa dứt, ông sợ đến hồn xiêu phách lạc, lẽ nào linh hồn người

chết trở về báo thù?

Lão Đinh có cảm giác cuộc sống của mình đã sắp kết thúc. Mấy ngày

trước ông còn thử tự sát, hôm nay oan có đầu nợ có chủ, cũng đến lúc phải
đền nợ rồi.

Thế nên ông thản nhiên dựa vào ghế nói: “Anh giết tôi đi!”
“Ông nhớ ra rồi à?”
Người đó bật đèn trong xe lên, lộ ra khuôn mặt ngoài hai mươi, không

hung ác như ông tưởng tượng.

“Đúng vậy, bao nhiêu năm qua rồi, nhưng tôi biết sẽ có ngày như thế

này.”

Nhìn ánh mắt bình thản của lão Đinh, người đó lắc đầu: “Đúng thế, tôi đã

từng rất hận ông, hận ông đã giết chết bố tôi! Hận ông đã hủy hoại hoàn toàn
cả cuộc đời tôi! Khi tra được địa chỉ của ông, nhiều lần tôi muốn giết chết
ông - nhưng bây giờ tôi không còn hận nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.