MƯU SÁT TUỔI XUÂN - Trang 453

Cô nhắm mắt lại như đang ngẫm nghĩ điều gì đó: “Nhưng, nếu để chúng

cháu bắt đầu lại lần nữa, mọi việc vẫn sẽ có một kết cục tương tự thôi.”

Đột nhiên, cảnh sát Vương nói một câu thật lòng: “Tối nay, chú lại hồi

tưởng về buổi tối của mười lăm năm trước, bỏ qua những khác biệt trong
xuất thân của hai người, chỉ đơn thuần nhìn một anh chàng thiếu niên với
một cô bé như cháu.... Hai đứa các cháu.... số mệnh.... cuối cùng thì chú
cũng phải tin vào số mệnh rồi...!”

“Mệnh?”
”Số mệnh ư?”
Cô không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa, nhanh chóng trở về với

hiện thực: “Chú Vương, khi nào thì cháu mới được gặp anh ấy?”

”Ít nhất thì không phải là tối nay.”
“Anh ấy vẫn ổn chứ? Không xảy ra chuyện gì với anh ấy chứ?”
“Phải đợi phẫu thuật xong mới nói được, nhưng chú thấy vết thương của

nó không đáng ngại, không đến nỗi tàn phế cánh tay đó. Nhưng mà, chú lo
nó sẽ tự sát, cảnh sát sẽ trông chừng nó 24/24 - Cháu hiểu không? Trước
họng súng của chú mà nó còn cố siết chết Thịnh Thế Hoa, điều này chứng tỏ
nó đã chuẩn bị sẵn cái chết từ lâu rồi!”

”Đừng mà!”
Trong lòng Tiểu Mạch âm thầm cầu nguyện: “Thu Thu, anh có thể chết

trong tay của bất cứ ai, nhưng anh đừng chết trong tay của chính bản thân
mình!”

“Thôi được rồi, chú hứa với cháu, chú sẽ trông chừng nó cẩn thận, cũng

giống như mười lăm năm trước, bố cháu đã từng trông nom nó như vậy.”

“Cháu cảm ơn chú!”
Từ trong đáy lòng mình, Tiểu Mạch vô cùng cảm kích ông Vương và còn

khâm phục tài thiện xạ của ông, ông đã không lấy mạng Thu Thu với phát
súng đó.

“Cháu có thể hỏi chú thêm một câu không?” Thừa lúc xung quanh không

có ai, ông Vương đáp khẽ: “Nói đi”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.