MƯU TRÍ THỜI TẦN HÁN - DƯƠNG NHẠN SINH - BẠO THÚC DIỄM - Trang 29

mái. Trong lúc cùng cụ già đàm đạo, Lai Huy Vũ được biết vị đạo nhân này
thời trẻ từng tham gia cách mạng, mấy năm gần đây mới lên núi, ở trong
một cái nhà hầm bị hỏng. Lai Huy Vũ cùng cụ già đi vào trong nhà hầm chỉ
thấy ở đây chứa đầy những hộp dễ di chuyển đủ các màu, bên trong hộp là
những loại thuốc nói là để nghiên cứu trị bệnh ung thư. Cụ già tấm lòng
trong sáng như gương, tự mình cam chịu cuộc sống đạm bạc mà sung
sướng đắc ý.

Không dám nói thẳng là thông cảm hay thương hại, Lai Huy Vũ nói: "Hôm
nay cháu lên núi không mang thứ gì ngon cả xin biếu bác một ít tiền".

Vị đạo nhân lắc đầu, xua tay, nhìn chăm chú bức thái cực đồ treo ở trên
tường và nói: "Ta không thiếu, cái gì cũng không thiếu. Chỉ là... chỉ là thiếu
đức".

"Thiếu đức?" Lai Huy Vũ sững sờ cả người, ông bị lời nói của vị đạo nhân
làm cho sợ hãi. Trên đường về nhà, ông nghĩ rất nhiều. Trước đây tại sao
mình cứ cảm thấy bị oan ức, tại sao không vui, cả ngày không làm nổi việc
gì, nói đi nói lại chẳng phải là vì tư lợi cá nhân ư? Đây chính là "thiếu đức".
Làm sao mới được coi là không "thiếu đức" đây? Đó là phải vứt bỏ tư lợi
cá nhân, lo trước cái lo của mọi người, vui sau cái vui của thiên hạ, đây mới
là có đức, là đại đức.

Lai Huy Vũ cảm thấy mình được thanh thản. Ông ta quyết định không chút
do dự, bắt đầu từ nay không nghi hoặc gì nữa, ông sẽ bỏ quan theo ngành y,
từ quan theo ngành dược, đi theo con đường đại đức chữa bệnh cho người.
505 túi nguyên khí thần công chính là kết tinh của việc chuyên tâm nghiên
cứu. Nếu như năm đó không thông suốt, không tỉnh ngộ, Lai Huy Vũ sẽ
không hiểu được đạo lý "Lùi một bước, trời đất mênh mông", có lẽ bây giờ
vẫn còn bôn ba trên con đường quan lộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.