Thẩm Túy Thạch sống từng đấy năm, đây là lần đầu tiên bị vây quanh
bởi một phòng toàn gian nhân thế này, hắn rất quẫn bách. Vị Thái tử điện
hạ bên cạnh thì như không bị hai mấy người đẹp tác động mảy may, mặt
không đổi sắc, điềm tĩnh thanh tao lịch sự đưa cho hắn một tờ giấy:
“Chuyện gì đến sẽ đến, bình tĩnh mà đối mặt, cậu cũng nhập gia tùy tục đề
cử một người đi.”
A Cửu cười “quan tâm”: “Thẩm đại nhân không biết tên cũng không
sao, viết số cũng được.” Cô ta như thợ săn đang rình con mồi sập bẫy, lòng
nhe răng múa vuốt: thông minh một chút, ngươi nên bầu cho người xấu
nhất, nếu dám bầu cho một tiểu thư xinh đẹp, vậy thì ngươi chết chắc,
không, cô ta chết chắc rồi!
Thẩm Túy Thạch bị áp lực, không thể làm gì khác hơn là cầm bút viết.
Độc Cô Hoàng hậu nhận tờ giấy, ngạc nhiên thấy hắn không viết số
mà viết một cái tên rất rõ ràng: Cung Khanh.
A Cửu vô cùng quan tâm hắn sẽ đề cử ai, lập tức đi tới nhìn. Vừa nhìn
thì căm giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, hắn không chỉ đề cử Cung Khanh, còn
viết rõ ràng tên cô ta chứ không phải số! Sao hắn lại biết cô ta? Sao còn
biết cả khuê danh?
A Cửu tức muốn nhảy dựng lên tại chỗ, nhưng vẫn muốn giữ hình
tượng đoan trang cao quý thục nữ trước mặt Thẩm Túy Thạch, vì vậy kiềm
chế lửa giận, hung tợn trừng mắt nhìn Cung Khanh, hận không thể dùng
ánh mắt giết người.
Cung Khanh đã dự cảm được Thẩm Túy Thạch sẽ viết tên ai, vừa cúi
đầu né tránh ánh mắt giết người của Cửu Công chúa, vừa lên tinh thần cho
màn tính sổ của cô ta.
Đối với việc Thẩm Túy Thạch biết Cung Khanh Độc Cô Hoàng hậu
cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút liền hiểu, nhất định là Cung