Ba vị khách nam, người nào cũng từng có chút duyên nợ với vợ mình,
đã là đàn ông có ai không dao động. Mộ Thẩm Hoằng nở nụ cười lạnh nhạt
nhã nhặn, cùng Cung Khanh đi tới, mặt không đổi sắc ngồi xuống.
A Cửu cố ý đi trước mặt Thẩm Túy Thạch, bước chân rất chậm. Thân
là thần tử, Thẩm Túy Thạch đương nhiên không thể vượt mặt cô ta, chỉ có
thể kiên trì đi sau. A Cửu cố ý cùng Tiết Giai bình luận về hoa cúc, thỉnh
thoảng lại ngoái đầu cười, đề nghị Thẩm Túy Thạch làm một bài thơ.
Thẩm Túy Thạch đang tâm trạng ngày dài tựa năm, lòng rất nhạt nhẽo.
Cung Khanh nhìn, quay sang cười với Mộ Thẩm Hoằng: “Bảo sao
Công chúa bảo thiếp tổ chức Thưởng cúc yến, thì ra tất cả chúng ta đều chỉ
là quần chúng.”
Mộ Thẩm Hoằng thấp giọng hỏi: “Những vị khách này đều là Khanh
Khanh thu xếp sao?”
Cung Khanh có chút xấu hổ, nói: “A Cửu chỉ bảo thiếp mời Thẩm đại
nhân, những người còn lại là Công chúa mời, thiếp không hề hay biết.”
Mộ Thẩm Hoằng nhìn A Cửu, lại nhìn Tiết Giai, a một tiếng.
Cung Khanh dù rất bình thản, nhưng lại lo Mộ Thẩm Hoằng nghĩ
ngợi, liền tỉ mỉ quan sát vẻ mặt hắn, hắn mím môi cười nhạt, thật sự không
giống đang ghen. Nhưng tâm tư đế vương vốn sâu sắc khó lường, sao có
thể nắm bắt.
Cung Khanh cảm thấy tránh mặt thì hơn, bởi vì Độc Cô Đạc nhìn nàng
quá si mê, chỉ sợ một lát nữa thì người như Hướng Uyển Ngọc cũng nhìn ra
manh mối.
“Thiếp thân đi trước một bước.”