NAM CHỦ, ANH TA CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 90

Hàn Húc nhướng mày, rũ mắt nhìn cô: "Kỳ thật cậu muốn cảm ơn tôi

cũng không cần phiền toái như vậy, không bằng thế này đi, tôi...."

Cậu đang muốn nói cái gì, di động Việt Khê đột nhiên vang lên.

"....Cứu mạng, cứu mạng!"

Di động vừa được chuyển, bên kia liền truyền đến tiếng kêu thê lương,

kèm theo tiếng kêu còn có âm thanh kỳ quái, giống như âm thanh của loài
bò sát trường trên mặt đất.

Tình huống có chút không đúng!

Việt Khê nghiêm mặt, vội đáp một tiếng.

Bên kia truyền đến tiếng kêu hỗn loạn, sau đó có tiếng chạy, người bên

kia dường như rất vội, rất nhanh, bên kia lại truyền đến tiếng đóng cửa.

"Cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, là tôi, tôi là người mua bùa trong tiệm, cô

còn nhớ tôi không?" Có tiếng thở dốc, còn có tiếng khóc run run.

Người mua bùa?

Cửa hàng mười ngày nửa tháng không có lấy một vị khách, lâu như

vậy cô chỉ bán được cho một người, cho nên đối phương vừa nói cô liền
nhớ ra.

"Là chị à, làm sao vậy? Chỗ chị sảy ra chuyện gì?" Việt Khê hỏi.

Tô Văn nắm chặt tấm bùa trong tay, cả người mồ hôi lạnh, cô khóc

ròng nói: "Có rắn, có rắn... Tôi không biết, không biết, nó chắc chắn muốn
giết tôi, là tới trả thù. Bà chủ nhỏ, cô cứu tôi, cứu tôi với."

Cô cực kỳ sợ, tấm bùa vàng trong tay đã nhiễm màu xám nhạt. Thời

gian càng dài thì hiệu quả của tấm bùa càng thấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.