NAM CHỦ HẮN CÔNG ĐỨC VÔ LƯỢNG - Trang 245

Việt Khê giống một chiếc bánh giống nhau, nằm liệt ghế trên, thở dài.

Hảo ưu sầu a!

Kiếm tiền thật sự hảo gian nan a, mà học tập so kiếm tiền còn khó a.

*

Ban đêm.

Rộng mở trong phòng không có bật đèn, bất quá đêm nay ánh trăng rất

sáng, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tưới xuống một tảng lớn ánh trăng tới,
chiếu đến trong phòng một mảnh sáng ngời.

Hàn Húc dựa tường, nương ánh trăng đánh giá trong tay đồ vật.

Thổ hoàng sắc hạt châu nhìn qua thập phần không chớp mắt, bên trên

còn che kín một cái lại một cái vết rách, tràn ngập thời gian dấu vết, phảng
phất tại hạ một khắc hạt châu này liền sẽ vỡ vụn mở ra.

Hàn Húc hơi hơi híp mắt, nhéo hạt châu ngón tay hơi hơi dùng sức,

chỉ nghe răng rắc một tiếng, màu vàng phấn rào rạt đi xuống rớt, rơi vào
mềm mại thảm.

Một chút ánh sáng nhạt chớp động.

Bỏ đi bên ngoài ngụy trang hạt châu bất quá ngón cái lớn nhỏ, tài chất

là gỗ tử đàn, bị người cầm ở trong tay lâu rồi, đã bị mài giũa đến thập phần
bóng loáng, bên trên còn có một vòng tự ở sáng lên, thiển kim sắc quang
mang, đúng là một cái Phật gia “Vạn” tự.

“Thứ tốt?” Hàn Húc nhẹ nhàng cười một chút, làm như than thở giống

nhau nói, “Thật là thứ tốt a.”Được convert bằng TTV Translate.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.