yêu, ngây ngô.
Trong khi Tô Song Song đang cố gắng phấn đấu hoàn thành món mỳ sợi,
Tần Mặc nhìn qua manhua Tô Song Song soạn thảo, thỉnh thoảng dùng
mực đỏ ghi chú gì đó.
Tô Song Song nấu cơm coi như khá khéo tay, chỉ chốc lát sau trong
không gian nho nhỏ liền tràn ngập hương thơm.
“ Được rồi! anh Tần, có thể dùng bữa !”
Tô Song Song cất giọng nói mang theo tia u oán, ánh mắt nhìn Tần Mặc
cũng hận không thể đem anh ra cắt thành mấy đoạn .
Tần Mặc tự động bỏ qua ánh mắt không quá dịu dàng của Tô Song Song
mà đứng dậy, rất tự giác ngồi vào cái ghế nhỏ duy nhất ở phòng bếp.
Tô Song Song bưng bát mì lên, hai mắt chớp chớp nhìn Tần Mặc cái gì
cũng không làm còn mang theo bộ mặt hiển nhiên ngồi trên ghế chờ đợi,
không thể không ở trong lòng bội phục độ dày của mặt anh lại tăng cấp
thêm một tầng.
Cô cũng lười cùng anh tranh cãi, nghiêng đầu xoay người lại, đem chiếc
ghế cạnh bàn làm việc của cô đẩy tới, sau đó hung tợn múc một muỗng lớn
nước dùng đổ lên vắt mì, thô lỗ trộn trộn. Cũng không thèm để ý Tần Mặc
mà hung tợn ăn một miếng to, ngay sau đó xoay người một cái bỏ chạy đến
phòng vệ sinh, đem tất cả sợi mì trong miệng đều phun ra.
Nước dùng bỏ quá tay rồi, mặn chết cô.
Tô Song Song cảm thấy rất ủy khuất đến nổi nước mắt như muốn chảy
xuống, sau đó yên lặng xoay người trở lại.