NĂM THÁNG VÔ ĐỊNH- GẶP EM NGÀY XUÂN PHÂN - Trang 182

Trác Sâm nhanh chóng lái xe rời đi, An Thực ngồi phía sau, tức giận

quát "Em điên sao?"

Diệp Dao đang rất khó chịu vì vết thương, nghe hắn lớn tiếng, càng

thêm tức giận "Chú mới điên đấy. Không nhìn thấy tôi cứu chú sao?"

"Ai cần em cứu hả? Xém chút là gặp nguy hiểm rồi."

"Aiz...cái ông chú này, chú đúng là không biết lễ nghĩa gì hết. Tôi, vừa

mới cứu chú đó. Nếu không, bây giờ chú đã là một cái xác rồi, còn ngồi
đây lớn tiếng với tôi được sao?" Diệp Dao hét lên, đây là loại người gì? Đối
xử với ân nhân mình như vậy? Biết trước, cô đã mặc kệ hắn rồi.

Trác Sâm ngồi phía trên, không dám hé nửa lời, cảnh tượng này, lần

đầu tiên cậu được chứng kiến, quả thật, người duy nhất dám đấu khẩu và
lớn tiếng với An Thực chỉ có mình Diệp Dao.

"Em còn dám nói.."

"Sao?..." Diệp Dao nhíu mày.

"Lời của tôi em xem như gió thổi qua tai sao? Dám không nghe?"

"An Thực, chú đừng cho rằng lời nói của mình là tất cả, là mệnh lệnh,

những người khác bắt buộc phải nghe theo, nếu như... nếu như có việc gì
bất đắc dĩ, họ cũng phải làm theo bản năng của mình. Chú lấy quyền gì mà
ra lệnh tôi không được làm trái ý?" Diệp Dao cắn răng nói, cô chịu đựng tất
cả, bị như thế là vì ai? Là ai khiến cô ra nông nổi này, bây giờ, cô hi sinh
mạng mình để cứu hắn, đổi lại bằng những lời trách móc sao? Thật khiến
tức chết!!

An Thực im lặng, nhìn vẻ mặt nhăn nhó cùng vết thương của Diệp

Dao, đành thở dài "Đợi về đến biệt thự, giáo huấn em sau." Sau đó ra lệnh
cho Trác Sâm tăng tốc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.