NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 192

xuyên bị nhắc nhở “đứng thẳng hàng, không được nói chuyện”, hôm
đó tất cả đều tĩnh lặng, cả sân trường chìm trong bầu không khí
trang nghiêm. Trước khi cuộc họp bắt đầu, cả trường hát quốc ca,
giai điệu “vùng lên, người dân không chịu làm nô lệ” vang lên, học
sinh hát rất hào hùng, tiếng hát bay lên tận mây xanh.

Mọi người thường nói rằng chúng tôi là thế hệ ích kỉ, ý thức

quốc gia mờ nhạt, sự cứng rắn, mạnh mẽ vốn có ở người Trung
Quốc, đến thế hệ chúng tôi biến thành nụ hoa mềm oặt. Nhưng
tôi có cảm giác rằng cách nói này rất vớ vẩn. Vì hồi nhỏ, chúng tôi
đã được hưởng nền giáo dục truyền thống, điều đầu tiên mà
chúng tôi biết là phải yêu tổ quốc, yêu Đảng, yêu nhân dân. Vì là
thế hệ con một nên rất coi trọng cái gọi là quyền sở hữu. Vì không
phải chịu nhiều vất vả, đắng cay nên cảm thấy Trung Quốc cũng
không tồi, không đến nỗi tôn sùng hàng ngoại, ngày ngày chỉ
nhắc đến nước Mĩ. Vì được giáo dục tốt nên đi xe bus biết
nhường chỗ cho các cụ già, biết bỏ rác vào thùng và không khạc nhổ
bừa bãi. Vì có ý thức nên không phàn nàn, không chỉ trích đồng bào
mình không có tố chất với giọng kẻ cả, chỉ cần làm sao mình làm
tốt là được. Vì đã từng bị kì thị ở nước ngoài nhưng lại không xa
được ba mẹ nên rất nhớ nhà, thế nên không nói phét, thực sự chỉ
muốn về nước báo hiếu với tổ quốc, mong đất nước thống
nhất, phồn vinh, phát triển…

Tôi nghĩ hồi đó chắc chắn đám Trần Tầm cũng có suy nghĩ

như vậy, sau khi tan họp, bọn họ cùng nhau về lớp, trên đường đi,
mồm mép Triệu Diệp không nghỉ phút nào, họ hàng của NATO
đứng đầu là Mĩ và các cơ quan sinh dục bị cậu ta lôi ra tuốt tuồn
tuột: “Ông nội nó nữa, cái gì mà đánh dấu sai bản đồ nên cho nổ
nhầm? M.kiếp! Sao không đánh dấu nhầm vào nhà m. nó đi!
Xem nó có cho nổ hay không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.