NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 46

tưởng gì hay không, hoặc là bạn nào hồi cấp hai đã từng tham gia
làm báo tường hoặc học vẽ gì đó, cũng có thể đứng ra làm giúp lớp”.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, không ai nói gì.

Mặc dù chương trình giáo dục hồi đó cũng đề xướng cái gọi là cá

tính và sự độc lập, nhưng chú trọng nhiều đến hình thức và không
coi trọng thực chất. Tất cả đều cá tính, độc lập, thì giáo viên còn
quản thế nào nữa? Từ khoanh tay lên bàn, xếp hàng thẳng đến giơ
tay phát biểu, nhìn phải thẳng, dường như chúng tôi đều đã được
chăn thả, nhưng thực chất lại là chăn thả trong chuồng. Bình
thường trêu đùa, hò hét thoải mái đến đâu, trước mặt thầy cô đều
biến thành những chú cừu trầm mặc. Như chuyện làm báo tường
lần này, mặc cho cô giáo nói hào hùng, hiên ngang đến đâu, thì học
sinh ngồi dưới hầu hết đều không có phản ứng gì. Chính vì vậy
trong giờ sinh hoạt lớp và giờ giáo dục công dân, hầu như mọi người
đều thích làm chim đà điểu.

Trong lúc cả lớp yên tĩnh một cách bất thường, Trần Tầm đã

giơ tay đứng dậy.

“Trong chuyện này, em với tư cách là lớp trưởng và bạn Hà Sa với

tư cách là lớp phó tuyên truyền đều có một phần trách nhiệm.
Nhưng em nghĩ các bạn cũng không muốn như vậy, mặc dù Hà Sa là
lớp phó tuyên truyền, nhưng trước đây chưa làm báo tường bao giờ.
Em cảm thấy cần phải tìm một bạn biết vẽ để giúp bạn Hà Sa thì
chuyện này mới làm tốt được. Chính vì thế, em muốn giới thiệu
một bạn để để cùng với Hà Sa phụ trách mảng báo tường ạ”.

Cô Hầu Giai nhìn lớp trưởng bằng ánh mắt hài lòng, nói: “Em

muốn giới thiệu ai?”.

Dường như Trần Tầm đã có chủ định từ trước, giọng rất dõng

dạc: “Bạn Phương Hồi ạ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.