NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 49

vẫn thành ra là Trần Tầm giảng cho Kiều Nhiên, sau đó Kiều
Nhiên lại giảng lại cho Phương Hồi.

Quá đáng nhất là, có lần trước giờ kiểm tra trắc nghiệm tiếng

Anh, Phương Hồi nói chuyện với Kiều Nhiên: “Không biết đề ra
thế nào nhỉ, có khó hay không?”. Đúng lúc Trần Tầm đi ngang
qua, thế là cậu bèn dừng lại nói: “Lớp (2) vừa kiểm tra xong, khó
lắm, bốn mặt giấy liền, hai tiết không làm hết!”. Chủ ý của cậu
là nói với Phương Hồi, nhưng Phương Hồi lại quay đi, chỉ còn lại
Kiều Nhiên thở ngắn than dài một hồi. Một lát sau cô ngoảnh
đầu lại, Trần Tầm tưởng rằng cô chuẩn bị nói gì, không ngờ cô lại
rút ra một quyển vở và đưa cho Kiều Nhiên, nói: “Bài tập ngày hôm
nay, tan học nhớ trả tớ nhé”. Sau đó lại quay đi mà không đếm xỉa gì
đến cậu.

Cảm giác ấm ức đó, thật là… nước sông cuồn cuộn chảy về

đông…

Chính vì thế cậu quyết định, bất luận thế nào, cũng phải để

Phương Hồi chính thức đối mặt với mình một lần.

Thực ra lúc đó Trần Tầm làm như vậy, cũng chỉ vì không chấp

nhận được thái độ thờ ơ của Phương Hồi đối với cậu chứ không có ý
đồ gì.

Tôi rất hiểu cậu ta, hồi đó chúng tôi còn trẻ, còn có thể chỉ vì

một suy nghĩ nhất thời trong đầu mà cố gắng làm, còn có thể
thích ai, ghét ai, không phục ai một cách thoải mái, còn có thể làm
theo ý mình mà không nghĩ đến việc sau này sẽ xảy ra chuyện gì,
thay đổi chuyện gì.

Có lẽ sẽ có người nói đây là sự bướng bỉnh và ích kỉ, tuy nhiên, bây

giờ tôi cảm thấy chúng tôi đã trưởng thành, đã học được cách đối
nhân xử thế khéo léo, đã và đang âm thầm lặng lẽ làm việc ở mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.