NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 1 - Trang 9

năm ít nhất phải được 10.000 mới nói chuyện được với đây, nếu
không, còn lâu nhé!”.

Đây là câu tôi tuyên bố xanh rờn với đám bạn cùng phòng trước

khi đến hội chợ việc làm đó. Mặc dù khá buồn cười, nhưng cũng
còn chứng minh được rằng tôi đã từng oai phong lẫm liệt như thế
đấy.

Sự tự tin của tôi gần như đã tiêu tan sau 2 giờ đồng hồ xếp

hàng mà chưa vào được hội trường. Lúc này, tôi mới thực sự thấm
thía được các vấn đề như thuyết dân số, thuyết phát triển xã
hội, thực trạng sinh tồn của con một và tìm việc ở Trung Quốc.

Nghĩ lại quả đúng, hồi mới chào đời chúng tôi tranh giường trong

bệnh viện, đi mẫu giáo thì tranh phiếu bé ngoan, vào đội thì tranh
đứng tốp đầu, từ cấp một lên cấp hai tranh vào trường chuyên
lớp chọn, từ cấp hai lên cấp ba cũng tranh nhau với tỉ lệ 1 chọi 8,
thi đại học thì 1 chọi 4, đi xin việc thì 1 chọi N! Thật đúng là lớn lên
trên cầu độc mộc, tiến bước trong lửa đạn chiến tranh!

Cuối cùng tôi đã rút ra được kết luận rằng: M.kiếp, chúng tôi

khổ thật!

Khó khăn lắm tôi mới chen chân được vào hội trường, tưởng

rằng cuối cùng đã đến lúc mình được thể hiện tài năng, ai ngờ
muốn lại gần bàn tuyển dụng của các công ti cũng không hề đơn
giản. Chỗ nào cũng thấy quảng cáo, hồ sơ, chỗ nào cũng thấy hò
hét tuyên truyền, nhìn thấy đủ mọi anh tài xuất chiêu tiến bước.

Một cậu sinh viên nhìn cậu sinh viên nọ của trường Đại học Liên

hợp đứng bên cạnh bằng ánh mắt coi thường, lúc đưa hồ sơ nói
lớn: “Em tốt nghiệp Đại học khoa học kĩ thuật Bắc Kinh!”.

Cậu sinh viên trường Đại học Liên hợp bại trận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.