NĂM THÁNG VỘI VÃ - TẬP 2 - Trang 300

Trần Tầm bực bội đứng dậy, không đếm xỉa gì đến những lời

phàn nàn của bà Trương Hiểu Hoa nữa mà quay về phòng, khóa trái
cửa lại. Cậu nhìn thấy có tin nhắn của Thẩm Hiểu Đường trong máy
tính, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng không hiểu thế nào mà lại
bấm số gọi đến nhà Phương Hồi. Mấy con số này cậu đã thuộc
làu, trong bóng tối cho dù không nhìn thấy bàn phím nhưng vẫn
bấm được mà không sai số nào, đến khi cậu trở về với thực tại thì
Phương Hồi ở đầu bên kia đã nhấc máy.

Bên kia bình thản “a lô” một tiếng, Trần Tầm sững người, đã

lâu rồi cậu không gọi điện cho Phương Hồi, vì sau khi chia tay, kể
cả cậu có gọi thì cũng bị Phương Hồi tắt máy, hôm nay giữa lúc vô
tình gọi nhầm như thế này, đột nhiên nghe thấy giọng cô, Trần
Tầm có cảm giác như hai người ở hai thế giới khác nhau.

“A lô... Anh...”. Trần Tầm ngập ngừng nói.

Đầu bên kia lại im lặng trở lại, Trần Tầm nhắm mắt lại,

tưởng rằng điện thoại lại bị cúp máy, nhưng một hồi lâu không có
tiếng tút tút vọng lại, cậu lại “a lô” thêm tiếng nữa, đầu bên kia
mới đáp nhỏ “vâng”.

Sự thay đổi nhỏ này khiến Trần Tầm mừng vô cùng, cậu lắp

bắp nói: “Tối mẹ em có nói gì em không? Hình như mẹ em có gọi
điện thoại cho mẹ anh. Em còn nôn không? Em rót ít nước nóng mà
uống, đừng để cảm. Ngày mai sẽ khó chịu hơn đấy, ngủ dậy đầu
đau lắm”.

Nghe Trần Tầm nói vậy, Phương Hồi lại bắt đầu khóc. Thực

ra trái tim cô mềm yếu hơn nhiều so với những gì cô nói, Phương
Hồi rất mong Trần Tầm quay lại với cô, cho dù không còn yêu cô
như trước nữa, nhưng chỉ cần được ở bên nhau là đủ. Nhưng cô lại sợ
nghe thấy câu trả lời tuyệt tình từ phía Trần Tầm, dù gì thì giữa họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.