NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 283

Trần Phiên Ngung

Nam thiên nhất tuyệt kiếm

Chương 17

Ngổn ngang dạ đất, lòng trời

Ngẩn ngơ bóng cá, tơi bời dáng chim.

Từ hôm gặp Quận chúa Hoài Nam, lòng Nguyên Huân không lúc nào
không nghĩ đến nàng, nhất là đôi mắt. Chàng cũng không hiểu tại sao, cố
xua hình ảnh nàng ra khỏi tâm trí thì đôi mắt ấy lại càng hiện ra rõ rệt, như
một ám ảnh dịu dàng. "Sao ta lại có thể như thế này, ta thực chẳng đáng
làm người nữa. Trách nhiệm ta chưa thành, Tổ quốc ta còn quằn quại dưới
gót chân bọn xâm lược, thì ta, ta lại đem lòng tơ tưởng đến một người con
gái của kẻ thù. Biết đâu nàng chẳng là bà con cật ruột với một trong những
tên tướng giặc đang dày xéo Giang sơn, Tổ quốc ta...
Không, ta không thể như thế, không thể phản bội Uyển Thanh của ta được,
dẫu là trong ý nghĩ..."
Nguyên Huân tự sỉ nhục mình mỗi khi chàng thoáng bắt gặp chàng, như
đang nhớ, đang đắm chìm vì đôi mắt ấy.
Một buổi, Nguyên Huân gọi A Thực vào phòng, móc túi cho y hai lạng bạc,
A Thực cúi đầu tạ ơn, và nhìn chàng nói:
- Công tử có điều gì dạy bảo, xin cứ nói, tiểu nhân, dẫu việc khó đến đâu
cũng chẳng từ nan!
Nguyên Huân cười nói:
- Ta không nhờ ngươi việc chi khó khăn lắm đâu. Ta thấy ngươi đối với ta
có lòng nên giúp ngươi chút đỉnh, để thêm vào chi phí cho vợ con ngươi đó
mà!
- Tấm lòng của công tử đối với tiểu nhân dẫu chết cũng chẳng quên. Mấy
bữa nay công tử đi chơi có gì vui không?
- Ta đi thăm mấy chốn danh lam thắng cảnh, vì chẳng mấy khi về Kinh đô.
à, hôm nọ, ta có gặp một trung niên thiếu phụ tuyệt sắc, và một thiếu nữ đi
cùng bà cũng đẹp không kém. Cả hai người ăn mặc giản dị, nhưng dân
chúng thì tỏ ra quý trọng vô cùng. Hình như đó là thê thiếp của một vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.