NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 286

được nỗi đớn đau của Bảo Thư, mới hiểu được sự kỳ diệu, sự dịu dàng,
nhưng mạnh hơn cái chết, hơn tất cả đất lẫn trời, trời lẫn đất hợp lại.
"Không! Ta không thể! Ta không thể?", đã bao nhiêu lần chàng tự nhủ, tự
dày vò, và cũng bấy nhiêu lần chàng rã rời bất lực. Tình yêu, hạnh phúc,
như nỗi chết này chăng? Đất trời gom nhỏ lại khi chàng nhớ Hoài Nam.
"Núi non kia xuống thấp, và biển biếc chợt vô cùng khi ta nghĩ đến em."
"Uyển Thanh, lẽ nào em bỏ ta chiến đấu một mình, lẽ nào em bỏ ta trong
sương phủ, để mặc ta trong đêm tối muôn trùng. Không, ta không thể phụ
Uyển Thanh, Uyển Thanh trông ngóng ta từng phút, ta không thể là một
con người như thế này được!" Nhưng, sao đôi mắt kia lại như cố tình hiển
hiện trong mắt chàng khép kín, như cuốn xoáy vào nỗi nhớ không rời! Đã
bao nhiêu lần chàng trỗi dậy trong bóng đêm, muốn tìm cách lọt vào
Vương phủ, chỉ để mong nhìn thấy đôi mắt kia một lần; nhưng một điều gì
tự trong sâu kín của ý thức đã giữ chàng lại.
Lần đầu tiên trong đời, Nguyên Huân hiểu thế nào là tình yêu, và nhớ
nhung. Trước đây chàng cũng nhớ Uyển Thanh, nhưng nỗi nhớ ấy dịu nhẹ
như nhớ về một vùng trời, vùng đất, nhớ đến một người thân xa cách.
Chàng yêu thương Uyển Thanh như yêu thương tình ruột thịt. Và giờ đây,
chàng phải dùng mọi ý lực để nhớ rằng, Uyển Thanh đã đặt trọn vẹn niềm
tin yêu vào chàng, Uyển Thanh là người vợ chính thức của chàng; Hoài
Nam, chỉ là một tình yêu gởi theo bóng mây, suốt đời câm nín.
Nhưng dẫu sao, chàng cũng sẽ phải gặp Vương phi, sẽ tỏ bày cùng bà thân
thế của mình, sẽ gợi lại cho bà nhớ lại Đoàn lục thúc và Uyển Thanh,
chồng con bà, nếu bà đã quên. Ôi, nếu bà không còn nhớ đến quá khứ nữa,
chàng sẽ phải nói thế nào, thuật lại thế nào với Đoàn lục thúc của chàng; và
ngược lại, nếu bà muốn trở về Đại Việt với chồng, với con, sẽ làm thế nào
để có thể đưa bà trong an lành. Nhiệm vụ chàng quả thật vô cùng nặng nề,
chưa hoàn thành được lấy muôn một, lòng chàng xốn xang trăm nỗi!
Buổi chiều, như mọi chiều, Hoài Nam sang Bích Thảo Cung thăm mẹ.
Thấy mẹ ngồi một mình im lìm, đơn chiếc trong bóng chiều, ngó mông ra
khu hoa viên lạnh lẽo, ánh mất thẩn thờ, vô định, nàng trông bà không khác
gì một pho tượng đá câm lặng. Hoài Nam đến bên mẹ quỳ xuống, ngước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.