NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 303

Nguyên Huân lấy trong người ra cuốn sách bìa đen, hai tay đưa lên:
- Vãn bối đã tìm được Di Thư cho Sư thái!
Tâm Hư mừng rỡ cầm lấy cuốn sách, mở xem vài trang; bà ôm vào ngực và
nhắm mắt, từ hai khóe mắt, hai dòng lệ lăn dài... Một lúc sau, Sư thái mở
mắt, giọng bà xúc động:
- Thí chủ đã ban cho bần ni và Nga Mi phái một niềm vui vô giá, bần ni
không biết lấy gì đền đáp công ơn trời biển này cho đủ, chỉ biết xin Trời
Phật phù trì cho thí chủ được mọi điều an lạc!
Nguyên Huân nói:
- Xin Sư thái đừng nói thế, chẳng qua chỉ là nhân tiện đó thôi!
Nói xong chàng kể tất cả những việc đã trải qua trong hai ngày đêm, lục
tìm trong Ngự Thư phòng, cùng nổi tuyệt vọng của mình. Tâm Hư sư thái
an ủi:
- Trời Phật chẳng phụ lòng người, xin thí chủ chớ phiền não, biết đâu thí
chủ chẳng tìm thấy di vật Tổ tiên trong lúc tình cờ nhất; tất cả mọi điều đều
có căn duyên cả!
Thở dài, bà tiếp:
- Thật sự ra, đối với bản thân của bần ni, Vũ Mục Di Thư, hay bất cứ một
cái gì, chẳng có gì để bần ni bận tâm đến, nhưng vì đó là di vật của Tổ sư
bản phái. Cũng bởi những việc như thế, có khi uổng phí cả một đời người.
Trong bốn lời thề kia, ba mươi năm mới hoàn thành được một nửa. Còn Đồ
Long đao và ỷ Thiên kiếm giờ vẫn chưa biết lưu lạc nơi nào? Có khi cho
đến chết, cũng không hoàn thành được tâm nguyện của ân sư!
Nguyên Huân chợt nhớ:
- Tại hạ có lần được nghe, Đồ Long đã được hàn lại, Ỷ thiên vẫn gãy rời,
chắc hẳn nằm trong tay của Giáo chủ Minh giáo!
- Đúng vậy! Bần ni biết điều đó, nên hơn ba mươi năm nay, bần ni vẫn truy
tầm tông tích của Trương Giáo chủ, và người vẫn tuyệt tích...
Nguyên Huân nói như reo:
- Vãn bối có được nghe Kiến Nghiệp đại sư nói là đã tìm được nơi ẩn cư
của Trương Giáo chủ . Việc này Sư thái không biết sao?
Tâm Hư sư thái giật mình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.