NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 336

đến gặp ngài hôm nay không để chỉ nói có bấy nhiêu, điều ấy ngài hẳn biết;
và cũng không phải để ấn chứng võ công với ngài, mà có nhiều điều muốn
tỏ cùng ngài. Ta chẳng giấu giếm ngài làm gì, đêm nay, cũng như mấy đêm
trước, ta đã theo dõi để trợ thủ cho vị tiểu thí chủ mà ngài vừa đánh bại, ta
rất tiếc đã đến chậm mất một bước. Sự hiện diện của Tâm Hư sư thái tại
đây cũng là sự tình cờ.Dương Tiêu cười nhạt:
- Hừ? Túc hạ nói mình không phải là kẻ trộm, vậy mà đi hổ trợ cho một tên
ăn trộm, chẳng hóa ra cũng cùng một cuộc đó sao!
Tâm Hư sư thái quát:
Dương lão tà, sao ngươi hồ đồ thế? Bọn ta đến đây thu hồi báu vật, sao lại
gọi là kẻ trộm được?
Dương Tiêu cười gằn hỏi:
- Báu vật nào của Nga Mi lại ở nơi đây?
Tâm Hư sư thái đáp:
- Ngươi không nhớ hay cố ý tảng lờ? Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm không
phải do Quách đại hiệp năm xưa đúc nên sao? Quách Tổ sư của bản phái
không phải là hậu duệ của Quách, Hoàng nhị hiệp là gì?
- Kẻ hồ đồ không phải là ta, mà là ngươi. Nơi đây không tàng trữ hai món
binh khí đó!
- Dương Tiêu, nếu không có Vũ Mục Di Thư trong Đồ Long đao, ngày xưa
Trương giáo chủ trao cho Từ Đạt, thì làm gì có nhà Minh ngày nay, và
ngươi vẫn chỉ là một tên già vô lại làm nhơ bẩn Minh giáo, một tệ hại cho
võ lâm; ngày nay ngươi trở thành Dương Vương, trở thành tên ác quỷ của
trăm họ. Ta cùng vị thiếu hiệp ấy thu hồi lại Di thư của Nhạc Nguyên soái,
sao ngươi dám bảo là phường trộm cắp?
- Ta không hề biết Vũ Mục Di Thư ở đâu, và cũng chẳng hề quan tâm đến
thứ vô dụng ấy!
- Thật đúng là ngươi. Ta không thèm đối thoại với một tên già vô lại như
ngươi làm chi nữa!
Dương Tiêu cả giận quát:
- Chu Chỉ Nhược! Ngươi thóa mạ ta đó chăng?
- Chẳng nhẽ ngươi muốn ta nhắc lại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.