NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 350

- Có, ta đã gặp chàng, bởi chàng luôn ở trong ta, nhưng chàng tệ lắm!
Nói xong, Bảo Thư bấm chặt năm ngón tay vào cánh tay Nguyên Huân,
nàng dụi mắt vào bả vai chàng, nước mắt như mưa. Nguyên Huân an ủi:
- Thư tỷ y tệ như thế, Thư tỷ nhớ đến y làm gì! Y không xứng đáng với tấm
lòng của Thư tỷ đâu!
Lời nói vô tình nhưng đầy ý nghĩa này lại làm cho Bảo Thư càng bi lụy và
đau đớn hơn. Hoài Nam thấy vậy, ngồi xuống tấm thạch bàn, ôm lấy vai
Bảo Thư, dịu dàng:
- Bảo Thư ơi, có chuyện gì vậy? Nói cho Hoài Nam biết đi đừng bi lụy
nữa!
Bảo Thư gục đầu lên vai Nguyên Huân, nước mắt nàng ướt đẫm vai áo
chàng, Bảo Thư biết đây là giây phút duy nhất trong đời nàng có được, "
Huân lang, chàng vô tình đến vậy!,, nhưng đồng thời trong lòng Bảo Thư
bỗng dưng nẩy sinh một niềm an ủi...
Nguyên Huân trả lời thay cho Bảo Thư:
- Hoài Nam hiền muội, Thư tỷ đau lòng và người ta đối xử với Thư tỷ
chẳng ra gì!
Hoài Nam ngơ ngác, ngây thơ hỏi:
- Người ta là ai vậy? Ai đối xử với Bảo Thư tệ bạc vậy, Bảo Thư nói đi!
Bảo Thư lắc đầu:
- Hoài Nam ơi, Bảo Thư cũng chẳng biết chàng là ai nữa!
Hoài Nam càng ngơ ngác hơn, nàng nhìn Nguyên Huân thầm hỏi, chàng
nhè nhẹ lắc đầu. Nguyên Huân được biết Hoài Nam đã liều mạng cứa mình,
chàng thọ ơn cứu tử mà không biết phải nói thế nào để tạ ơn nàng, bởi vì
nếu nói ra miệng, thì lời nào cũng chẳng đủ được. Đôi lần chàng định nói
với nàng: "ơn cứu tử của hiền muội, suốt đời cho đến khi nhắm mắt, ta ghi
khắc mãi trong xương cốt.. .", chỉ có bấy nhiêu mà không tài nào chàng nói
được; vì chàng thấy rằng, lời nói, dẫu có súc tích đến đâu cũng không đủ tạ
ơn nàng trong muôn một.
Mỗi lần thấy Hoài Nam bước chân vào thăm chàng, lòng Nguyên Huân bất
chợt ngây ngất một niềm vui kỳ lạ, mọi nỗi lo toan, nỗi đau đớn trong thân
xác tự khắc như tan biến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.