NAM THIÊN NHẤT TUYỆT KIẾM - Trang 353

- Con chúc Tổ mẫu một năm mới hạnh phước tràn đầy!
Vương phi cười:
- Cảm ơn con, cả con nữa nhé!
Giọng Bảo Thư thoảng nhẹ:
- Vâng, cả con nữa, cho đến bao giờ...
- Hoài Nam ngước nhìn mái tóc lốm đốm bạc của mẹ, nàng ngậm ngùi:
- Mẹ ạ ! Tóc mẹ bạc nhanh quá, mà mùa xuân thì đến muộn màng, đầy trời
tuyết phủ...
- Không đâu các con, mùa xuân chẳng bao giờ đến muộn, cũng chẳng bao
giờ đến sớm. Chỉ có riêng ta, riêng cuộc đời là muộn màng đấy thôi.
Nguyên Huân, giờ này ở quê hương, trống, chiêng và pháo nổ dậy trong
đình làng. Sáng mai là mùng một, nêu cao, pháo đỏ, bánh chưng xanh, thịt
mỡ, dưa hành và câu đối. Cứ mỗi mùa xuân tới, ta có được một đời...
Thôi nhé, mùa xuân còn đó, ta đi vào việc chính. Bảo Thư đã liên lạc được
với Tâm Hư sư thái và Kiến Nghiệp đại sư; ngày mai, tuy Thánh thượng
xuất chinh, nhưng Nhiếp Chính Thành Vương chủ tế ở Thái Miếu, nên tất
cả văn võ bá quan phải có mặt. Ta và các con, khi Vương gia vào triều,
chúng ta cùng đi lễ Phật ở Sơn Quang Tự. Nguyên Huân, con phải cải trang
mới được!
Nguyên Huân băn khoăn:
- Giữa ban ngày, làm sao có thể cải trang dễ dàng?!
Bảo Thư lên tiếng:
- Huân đệ người tầm thước, dung mạo còn hơn cả bọn nhi nữ bình thường,
ta và Hoài Nam sẽ dễ dàng hóa trang cho Huân đệ. Chỉ khó là cách đi đứng,
Huân đệ chịu khó cố gắng, chỉ cần qua khỏi cổng thành. Bọn thể nữ đi theo
là những người tâm phúc!
Vương phi nói:
- Vã lại chẳng ai để ý đến đâu!
Hoài Nam che miệng cười, mắt nàng long lanh nhìn Nguyên Huân:
- Huân ca, Bảo Thư mà vẽ mắt, tô son, Huân ca sẽ biến ra là một mỹ nhân
ngay. Khéo có chàng công tử nào đi theo thì mệt đấy!
Vương phi mắng át con gái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.